Chương 121: Muốn cùng trồng cây chè

Dư Chu mỉm cười hỏi: "Giờ này các vị thúc bá tới nhà là có chuyện gì sao?" Nói xong hắn dùng ánh mắt quét quanh một lượt những người có mặt tại đây đồng thời để lộ ra vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.

Văn tiên sinh đứng phía dưới cùng nghe thấy hắn hỏi như vậy khoé miệng không khỏi hơi co rút một chút, để tránh bản thân không khống chế được biểu cảm của mình ông chỉ có thể ngước mắt liếc nhìn về phía góc bên hiên nhà.

Văn tiên sinh là thầy giáo hiểu rõ tính cách của Dư Chu nên có thể nhìn ra được dáng vẻ đã biết rõ còn cố tình hỏi của hắn cũng không có gì lạ, thế nhưng những người khác lại không giống vậy, hoặc là nói kể cả có nhìn ra được thì cũng ngại nói thẳng ra, vậy nên chỉ có thể đồng loạt nhìn về phía Lý chính đang đứng ở phía trên cùng mà thôi.

Lý chính e hèm một tiếng nhuận cổ họng, vuốt râu nói: "Vào trong nhà rồi nói."

Dư Chu tỏ vẻ như lúc này bản thân mới kịp phản ứng lại, vội vàng tránh qua một bên nói: "Các vị mau vào trong nhà ngồi đi ạ."

Mọi người đi vào tới trong sân thì Cẩm Xuyên liền đứng dậy chào hỏi, mà Thần Thần cũng dùng giọng nói trẻ con còn chưa sõi của mình chào các gia gia.

Thường thì giọng nói của hài tử trong nhiều trường hợp đều có thể làm giảm không khí căng thẳng áp lực, huống hồ ngày hôm nay mấy vị trưởng bối này tới đây còn là vì muốn yêu cầu nhờ vả nhà Dư Chu ít chuyện nữa, vừa nghe thấy tiếng gọi của Thần Thần thì tinh thần của mọi người liền được thả lỏng không ít, mấy vị lão nhân gia đều nở nụ cười hiền lành đáp lời Thần Thần.

Dư Chu nhìn về phía Cẩm Xuyên cười nói: "Các vị thúc bá tới nhà là có chuyện muốn nói, đệ với Thần Thần cũng tới nghe một chút."

"Vâng." Cẩm Xuyên gật đầu, thuận thế vươn tay về phía Thần Thần, sau đó hai cha con liền tránh qua một bên tỏ ý mời các vị trưởng bối tiến vào trước, rồi bọn họ mới nối bước đi theo phía sau.

Bắt đầu từ lúc Dư Chu nói chuyện cho đến khi Thần Thần làm ra dáng vẻ mọi người tiến vào rồi con mới có thể đi theo thì bất kể là động tác hay biểu cảm của một nhà ba người nhà họ đều vô cùng tự nhiên, giống như mọi việc vốn nên là như vậy.

Ông lão có mái tóc bạc trắng nhiều nhất đi ngay sau lý chính thấy vậy thì không khỏi có hơi nhíu mày không quá bằng lòng, chỉ là lúc ông ta vừa mới mở miệng định nói gì đó thì đã bị Văn tiên sinh nhanh chóng kéo lại.

Văn tiên sinh biết ông muốn nói cái gì, với tác phong làm việc từ xưa tới nay của lão Bách này thì chẳng qua là không đồng ý với chuyện bọn họ tới tìm Dư Chu thương lượng chút việc còn phải gọi theo cả phu lang và hài tử nhà mình tới cùng, chẳng qua ông cảm thấy như vậy là mất đi sự uy nghiêm của người làm chủ gia đình mà thôi.

Nhưng Văn tiên sinh càng hiểu rõ tính cách của Dư Chu hơn bất cứ vị nào ở đây, ngày hôm nay bọn họ tới vốn là muốn nhờ vả nhà Dư Chu giúp đỡ người trong thôn một tay, nhỡ không may chọc giận hoặc có thái độ coi nhẹ với Cẩm Xuyên và Thần Thần thì sợ rằng việc này khó mà thành công được.

Lão Bách bị ông kéo lại như vậy cũng lập tức tỉnh táo phản ứng lại, nhanh chóng thu lại biểu cảm khó coi trên mặt bước theo sau lý chính tiến vào trong đại sảnh.

Ánh mắt Cẩm Xuyên cực kì sắc bén, lại thêm động tác giữa hai người vừa rồi cũng chẳng hề nhỏ nên làm sao cậu có thể không phát hiện ra được chứ, có điều Cẩm Xuyên cũng chỉ xem rồi vờ như không thấy.

Mọi người ngồi ổn định xong thì cậu và Thần Thần cũng liền ngồi xuống bên cạnh Dư Chu, tiếp đó là Dư Chu pha trà mời mọi người, chỉ cần Dư Chu không nhắc tới chuyện để cậu giúp đỡ chuyện gì thì Cẩm Xuyên sẽ chỉ buông tay ngồi đó chứ không động.

Cẩm Xuyên đã tỏ ý một cách rõ ràng như vậy thì sao Dư Chu còn không hiểu rõ trong lòng cậu đang nghĩ cái gì nữa chứ, huống chi bình thường chỉ cần có trưởng bối tới chơi nhà thì cậu khẳng định sẽ đi lấy chút điểm tâm ra tiếp đãi mọi người.

Vậy nên sau khi Dư Chu pha trà xong liền rót cho mỗi người ngồi đây một chén, rồi lại đổi sang ấm nước khác rót cho Cẩm Xuyên cùng với Thần Thần mỗi người một chén nước sôi nói: "Đệ đang có bầu mà Thần Thần thì còn nhỏ nên uống tạm nước sôi thôi." Cuối cùng mới đi lấy chén trà của chính mình lại.

Thấy một loạt hành động này của Dư Chu thì lý chính cùng với Văn tiên sinh liền trao đổi ánh mắt một cái, tiếp đó mới mở lời nói: "Hôm nay nhóm trưởng bối chúng ta vác cái mặt già này qua đây là có chuyện muốn nhờ ngươi cùng với Cẩm Xuyên giúp đỡ."

Vốn dĩ Dư Chu cũng có ý định dạy việc cho người trong thôn nên hiện giờ thấy lý chính nói chuyện khách khí như vậy thì cũng không tính làm bộ làm tịch thêm nữa, hắn nói thẳng:

"Ta vốn chính là người dân của thôn Dư gia, các vị trưởng bối có chuyện gì cần tới thì chỉ cần không vi phạm tới nhân nghĩa đạo đức và nằm trong phạm vi năng lực của bản thân mình, ta tất sẽ làm theo, sao cần nói tới chữ nhờ vả làm chi cơ chứ."

Nghe hắn nói những lời này thì các vị trưởng bối ở đây bao gồm cả Văn tiên sinh đều thở phào một hơi, với sự hiểu biết của lý chính và Văn tiên sinh đối với Dư Chu thì cũng đại khái đoán được chuyện lần này đã có kết quả rồi.

Có điều lý chính không nói thẳng vào chuyện trồng cây chè luôn mà vòng vo hỏi: "Nước trà ngươi mới rót cho chúng ta uống chính là số lá chè trước đó các ngươi hái trên vườn chè nhà ngươi về làm ra sao?"

Chuyện Dư Chu gọi người hái lá chè năm nay đều không có ý giấu giếm người trong thôn, mà hôm nay Trần Phong cùng Nhị cẩu tử còn ở lại trong nhà hắn học cách sao trà nữa cho nên người dân trong thôn biết thứ cây dại mọc tại vách quỷ khóc cùng với Đông thụ cốc chính là lá chè thì cũng không có gì kỳ lạ.

Vậy nên hắn gật đầu nói: "Đúng là được hái về từ đó."

Lý chính gật đầu nói tiếp: "Mặc dù ta không biết phân biệt trà ngon trà dở nhưng cũng từng được uống vài lần tại nơi khác, thậm chí trong nhà còn mua ít trà vụn về dùng, nhưng chưa lần nào được uống loại trà có hương vị thơm mát ngọt nồng giống như của nhà ngươi thế này, đây chắc hẳn là loại trà được gọi với cái tên trà thượng phẩm đúng không?"

Nói tới đây ông hơi ngừng một chút rồi mới nói tiếp: "Ta nghe nói chất lượng trà tốt xấu ngoại trừ chủng loại giống chè ra thì còn liên quan mật thiết với khí hậu cùng thổ nhưỡng sinh trưởng nữa, nếu như bên dưới vách quỷ khóc có thể mọc ra được những cây chè có chất lượng tốt như thế này thì chắc hẳn chất lượng cây chè trồng tại khu vực núi gần thôn chúng ta cho ra dù có kém hơn thì cũng sẽ không kém hơn quá nhiều đâu nhỉ."

Dư Chu mỉm cười tiếp lời ông: "Ta cũng có suy đoán giống như vậy, nhưng cụ thể như thế nào thì vẫn phải đợi tới khi số cây chè mới trồng kia lớn lên ra búp rồi mới biết được."

Lý chính khẽ vuốt phẳng vạt áo của mình, nghiêm túc nói: "Hôm nay mấy người chúng ta qua đây cũng chính là muốn nhờ vả ngươi chuyện này, đợi số đất núi ngươi mua về đều được trồng cây chè xong thì có thể bớt ra chút cây giống bán lại cho mọi người cùng trồng tại hai mẫu đất núi của mỗi hộ trong thôn hay không?"

Dư Chu lắc đầu nói: "Chỉ có cây giống không thôi thì cũng vô dụng, chuyện trồng trọt trông nom chỉ là vấn đề nhỏ, chủ yếu là số lá chè thu hoạch về còn cần người sao thành trà thì mới được."

Mấy người Lý chính thấy Dư Chu lắc đầu thì đồng thời cảm thấy thấp thỏm không yên, đợi nghe hắn nói xong mọi người mới vỡ lẽ thì ra Dư Chu đã có tính toàn từ lâu, bởi vậy đều thở phào nhẹ nhõm thêm lần nữa, lý chính liền hỏi thẳng: "Vậy theo ý ngươi thì nên làm như thế nào mới tốt?"

"Nhà ta có thể bán cây giống cho mọi người, thậm chí bắt đầu từ sang năm là có thể dành ra một bộ phận nhỏ cây giống được rồi, có điều mỗi năm cũng không được là bao cho nên cho nhà nào trước nhà nào sau sẽ do mọi người tự mình quyết định," Dư Chu chậm rãi nói tiếp, "Khi lá chè ra búp nếu như bên chỗ nhà ta có đủ thời gian sao được hết phần của nhà mình thì tất nhiên sẽ muốn thu mua thêm lá chè tươi về làm tiếp, thế nhưng nếu bận rộn không xong việc thì sẽ không thu mua thêm nữa, có điều ta có thể dạy mọi người cách sao trà."

Càng nghe những lời về sau của hắn thì nét vui mừng trên mặt quần chúng ở đây càng nở rộ, lý chính phải nhấp thêm một ngụm trà nữa mới khiến cảm xúc của bản thân bình tĩnh trở lại: "Ngươi đồng ý giúp đỡ thôn làng như thế này, đó cũng là phúc phận của mọi người."

"Thế nhưng có một chuyện ta muốn nói rõ ngay từ đầu," Dư Chu bổ sung thêm, "Chất lượng của cây chè trồng lại như thế nào đến hiện tại đều không ai biết rõ, nên nếu nhà nào mà muốn cùng trồng với chúng ta thì đều khuyên mọi người suy nghĩ rõ ràng cẩn thận rồi hẵng quyết định."

"Chuyện này ngươi có thể yên tâm, dù cho số cây chè đã trồng sau này chỉ có thể chặt xuống làm củi đun thì chúng ta cũng sẽ không oán trách lên tới người các ngươi." Lý chính đảm bảo nói.

Điều này cũng không cần phải hỏi tới suy nghĩ cùng ý kiến của người khác, chính bản thân ông có thể đứng ra đảm bảo được. Dù gì chuyện có trồng cây chè theo nhà Dư Chu hay không đều sẽ do mọi người tự nguyện, kết quả ra sao thì cũng nên do tự bản thân mình gánh vác.

Lại nói nhà Dư Chu đã mua nhiều đất núi về trồng cây chè như vậy, nếu thực sự không có tác dụng gì thì tổn thất cũng không phải chỉ một chút thôi đâu. Còn đất núi của người trong thôn thì đều là loại được phân phát sẵn, bình thường ngoại trừ ít cây chè dầu tự mọc ra thì cũng chỉ trồng thêm ít cây ăn quả, có rất ít người canh tác trồng trọt trên khu vực đất này, hiện tại lấy ra trồng cây chè thì tính sao cũng không có tổn thất gì nhiều.

Nếu như có kẻ nào đến cuối cùng bởi vì số cây chè mới trồng phát triển lên không có tác dụng mà dám đi oán trách Dư Chu thì sau này người trong thôn dù có làm thêm bất cứ chuyện gì cũng đều không có ai dám mang theo người đó cùng làm nữa.

Mấy vị trưởng bối khác ngồi đây cũng lần lượt khẳng định lời lý chính vừa nói, đều có thể đứng ra đảm bảo.Tất nhiên là Dư Chu cũng hiểu rõ đạo lý này, vừa rồi nói thêm một câu này cũng chẳng qua là muốn phòng trừ hậu hoạn mà thôi, vậy nên sau khi nghe được lời đảm bảo của lý chính và các vị trưởng bối trong thôn thì hắn lại nói tiếp, "Nếu như chất lượng trà làm ra tốt thì hẳn là ta có thể tìm được bên thu mua cho mọi người."

Hắn vừa nói xong lời này thì vẻ mặt của những người ngồi đây đều đã không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung nữa."Vậy thì quá tốt rồi!" Giọng nói của lý chính đã có chút bay bổng.

Văn tiên sinh vuốt ve bộ râu dài trêu đùa nói, "Nếu chuyện này mà thành công, lão già ông có được sử sách lưu danh hay không thì chưa biết, chứ tộc nhân của chúng ta thì khẳng định sẽ đời đời kiếp kiếp nhớ tên ông."

"Chuyện này đúng là đang tạo phúc cho toàn bộ tộc nhân họ Dư của chúng ta." Có người tiếp lời.

Đến ngay cả lão Bách trước đó trong lòng vẫn luôn không tán thành với việc Dư Chu gọi Cẩm Xuyên vào nghị sự cùng đều ngượng ngùng không được tự nhiên nhìn Cẩm Xuyên một cái nói: "Phu lang nhà Dư Chu đúng là phúc tinh của thôn Dư gia chúng ta."Nghe ông khen ngợi như vậy thì những người khác cũng mở lời khen ngợi một phen, giống như chuyện này đã có thể chắc chắn thành công và người dân trong thôn cũng sắp bởi vì trồng cây chè mà có được cuộc sống ngày càng sung túc vậy.

Dư Chu nhìn mọi người hào hứng bàn tán thì cũng không nói mấy lời tạt nước lạnh thêm nữa, dùng kinh nghiệm lâu năm của hắn phán đoán, với khí hậu cùng thổ nhưỡng của mấy khoảng đất núi bên cạnh này lại thêm cây giống được chiết từ nhánh cây của mấy cây chè cổ thụ lâu năm thì chất lượng lá chè mọc ra chắc hẳn sẽ không quá kém, tỷ lệ hỏng còn thấp hơn so với phát triển ra loại trà cực phẩm biến dị một chút.

Mấy người ngồi uống thêm một chén trà lại thảo luận thêm một vài chuyện khác rồi mới đứng lên rời đi.

Dư Chu cùng với Cẩm Xuyên dắt theo Thần Thần tiễn mọi người ra tới cổng, lúc ra tới cổng thì Dư Chu chợt nhớ ra còn một chuyện mình chưa nói nên vội nhắc nhở thêm: "Chuyện lá chè tạm thời chỉ để người trong thôn chúng ta biết là được."

"Ngươi yên tâm đi," Một ông lão có dáng người mũm mĩm cười nói, "Lý chính đã dặn dò mọi người từ trước rồi, trước khi lá chè của thôn chúng ta có thể trồng ra được mà có người nào dám truyền tin tức này ra ngoài thì cũng đừng nghĩ tới chuyện tiếp tục sinh sống được trong cái thôn này nữa."

Dư Chu liếc nhìn Lý chính một cái, thấy ông đang giả bộ ngẩng đầu nhìn trời thì cũng biết ý chuyển rời câu chuyện.

Nếu lý chính đã sắp xếp xong hết từ lâu thì cũng đỡ cho hắn phải lo lắng bận tâm thêm, dù sao thì mấy vị lão nhân trong thôn còn có tinh thần phân chia tông tộc mạnh mẽ hơn so với hắn nhiều, đồng thời họ cũng có những thủ đoạn vừa khiến cho người dân trong thôn ngoan ngoãn nghe lời lại vừa có thể che giấu được người ngoài thôn.

Từ sau khi bàn bạc xong mọi chuyện với mấy vị đức cao vọng trọng trong thôn thì Dư Chu càng thêm tùy tâm tùy ý trong chuyện dạy nhóm người Trần Phong sao trà.

Có điều lá chè xuân do chịu ảnh hưởng theo mùa nên về sau cũng không còn mấy cho họ sử dụng, vả lại qua tiết thanh minh không lâu là tới thời gian gieo trồng vụ xuân nên chuyện đồng áng của mỗi nhà đều trở nên bận rộn hơn nhiều, ngoài ra có thể nói việc sao trà là công việc hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm và độ thuần thục nên không phải chỉ trong một khoảng thời gian ngắn là có thể nắm bắt được chuẩn xác mọi bước của nó được. Cho nên tới khoảng giữa tháng tư thì Dư Chu bắt đầu dừng dạy học.

Mặc dù chuyện đồng áng nhà Dư Chu năm nay đã có Lâm Nhạc và Trịnh Tú làm, thế nhưng vào giữa mùa vụ bận rộn thì hắn vẫn thuê thêm người dân trong thôn tới hỗ trợ, trong khoảng thời gian này hắn cũng chẳng được rảnh rang.

Tới lúc hồi thần lại thì thời gian đã bất giác bước qua đầu tháng năm.

Thời tiết cũng ngày càng nóng bức, quần áo mùa xuân đã được đổi hết qua y phục mùa hè, khoảng thời gian này ngoài hai buổi sáng sớm và chiều tối thì những thời gian khác Thần Thần đều không nguyện ý rời nhà đi đâu chơi nữa hết.

Hôm nay Kỳ Tô tới nhà chuẩn mạch cho Cẩm Xuyên, cũng giống với những lần trước, ngày hôm nay cậu ta sẽ ở lại nhà Cẩm Xuyên một đêm.

Lúc ăn cơm tối Cẩm Xuyên nói: "Ngày mai chúng ta cùng đi với người về trấn trên một chuyến."

"Đi thăm biểu ca tẩu sao?" Sau khi Kỷ Tô thành thân với Đào Khương thì vẫn không thích nói chuyện là mấy nhưng mỗi khi ở bên cạnh mấy người bạn thân thiết bọn họ thì đã chịu nói nhiều hơn so với trước khá nhiều rồi.

"Đúng thế." Cẩm Xuyên gật đầu xác nhận, "Chắc hẳn A Ninh cũng sắp sinh rồi nhỉ? Không biết Hạ Vân Kỳ có trở về kịp trước lúc cậu ấy lâm bồn hay không nữa."

Từ sau khi Cẩm Xuyên mang thai thì Dư Chu liền hạn chế số lần cậu đi lên trấn trên, chủ yếu là hắn sợ cậu ngồi xe xóc nảy nhấp nhô lại cảm thấy khó chịu, ức cái là cách làm này còn nhận được sự ủng hộ của Kỳ Tô nữa chứ, ngay cả chuyện chuẩn mạch mỗi tháng một lần cũng đều là Kỳ Tô tự mình ngồi xe ngựa tới thôn bọn họ bắt mạch cho cậu, cho nên lần cuối cùng cậu gặp được Châu Ninh cũng đã là từ tháng ba rồi, còn là lần nhận được sự khẳng định từ Kỳ Tô rằng bản thân đã có nữa chứ.

Lần bắt mạch ngày hôm nay Kỳ Tô nói thai nhi đã ổn định cho nên Cẩm Xuyên muốn tới thăm Châu Ninh thêm một lần trước khi cậu ấy sinh đẻ.

Người dịch: Hana_Nguyen