Chương 76: Đại Kết Cục

Editor: Ái Tuyết

Linh Thánh bởi vì thân mình nặng, cho nên tới trễ nhất. Khấu Nam Trúc vội vàng để hạ nhân thêm đệm mềm cho hắn.

"Thân thể chàng nặng nề, không cần phải chạy đến đây, ta đang chuẩn bị ngồi một lát liền đi đến Linh Trúc các thăm chàng."

"Thê chủ, ta còn không phải muốn sớm một chút nhìn thấy nàng sao? Lại nói, vận động nhiều mới có thể trợ giúp sinh sản."

Linh Thánh không muốn cứ ngốc ở trong viện, sau khi hoài thân mình hắn so với dĩ vãng đẫy đà hơn vài phần, đối với người từ trước đến nay coi trọng dáng người như Linh Thánh mà nói chính là chuyện không thể chịu nổi.

Hắn cũng không muốn mặc kệ bản thân cứ béo lên như vậy, rõ ràng thời điểm Bối Bác Văn cùng Minh Mộc mang thai cũng chỉ béo bụng, tại sao đến lượt hắn lại béo cân xứng đến vậy chứ, nơi nào cũng có thịt.

Khấu Nam Trúc không nghĩ nhiều như vậy, nhưng xác thật vận động nhiều cũng có chỗ tốt.

"Vậy chàng cũng phải chú ý thân mình, có chỗ nào không thoải mái liền lập tức sai người đi tìm Triệu y phủ."

"Đã biết thê chủ, bất quá trong phủ còn có tin tức tốt, sợ là thê chủ còn không biết đi."

Tin tức tốt? Khấu Nam Trúc nhìn mấy ngườ bọn họ một cái, chỉ thấy bọn họ chỉ cười mà không nói, Khấu Nam Trúc cuối cùng đem ánh mắt đặt ở trên người Tư Ngọc.

"Tư Ngọc... Chàng?"

Bị điểm danh Tư Ngọc theo bản năng sờ soạng bụng mình, động tác này làm Khấu Nam Trúc càng thêm xác định phỏng đoán của mình.

Từ sau khi có tiểu An Diễn cùng tiểu Mạn Lộ, bụng của bọn họ đều không có động tĩnh. Khấu Nam Trúc cũng không có cưỡng cầu, bản thân nam tử mang thai con nối dõi đã không dễ, nàng đã có một nhi một nữ nên rất thỏa mãn.

Nhưng Linh Thánh đột nhiên có tin tức tốt, hiện tại Tư Ngọc cũng có động tĩnh, Khấu Nam Trúc cảm thấy trời cao đối với nàng không tệ.

"Tư Ngọc, chàng không được đi áp tiêu nữa, vạn sự phải thật cẩn thận mới được."

Tư Ngọc không phải người không có chừng mực, hiện giờ thân mình hắn đặc thù, tất nhiên sẽ không đi làm những chuyện có nguy hiểm lớn.

"Thê chủ, đợt trước đi chủ thành, Nữ hoàng không làm khó dễ nàng chứ?"

Giang Hưng Nghiêu hỏi, đồng dao phố lớn ngõ nhỏ mấy người bọn họ tất nhiên cũng nghe được, sợ Nữ hoàng sẽ kiêng kị thê chủ.

"Yên tâm đi, Nữ hoàng không thể làm gì ta được."

Khấu Nam Trúc cho mấy người bọn họ một biểu tình an tâm, ngay sau đó để hạ nhân đem đồ vật nâng vào.

Lấy tư cách một thê chủ, đi xa nhà trở về như thế nào lại không mang lễ vật về cho phu lang?

Khấu Nam Trúc đi một đường cũng mua suốt một đường, phàm là gặp phải thứ gì hiếm lạ hoặc là thích hợp với mấy người bọn họ đều mua về hết.

Ngay cả hai tiểu gia hỏa An Diễn cùng Mạn Lộ, Khấu Nam Trúc cũng không quên.

Khấu phủ to như vậy lại dào dạt hương vị hạnh phúc, Khấu Nam Trúc đột nhiên bừng tỉnh phản ứng lại, đây chẳng phải là cuộc sống nàng cực khổ mong cầu ở kiếp trước sao?

Nguyên lai nhân tâm thật sự có thể được chữa lành, khi đó thỉnh thoảng bị phiền nhiễu cơn bạo ngước dưới đáy lòng sẽ xao động, nhưng hiện tại đã thật lâu, thật rất lâu không còn xuất hiện nữa rồi... Lâu đến mức Khấu Nam Trúc cũng đã quên mất.

Khấu Nam Trúc nhìn gương mặt tươi cười của mọi người trong phòng, đưa tay sờ sờ ngực mình. Ngay tại giờ khắc này, nơi này tràn ngập tình yêu đi?

Nàng không có lúc nào là không nhớ thương bọn họ, mặc kệ làm cái gì đều theo bản năng nghĩ đến bọn họ. Thậm chí chỉ cần ở cùng một chỗ với bọn họ nàng cũng có thể bất tri bất giác vui cười cả ngày.

Nàng không còn là Khấu Nam Trúc suốt ngày chỉ biết bày ra gương mặt lạnh lùng, hay là cảm thấy tươi cười trên mặt người khác thật chói mắt. Nàng hiện tại là Khấu Nam Trúc có phu lang, có hài tử.

Sau khi Khấu Nam Trúc trở lại Thiều Nam thôn hơn nửa tháng, chiếu chỉ phong vương của Nữ hoàng cũng ban xuống.

"Phụng thiên thừa vận, Nữ hoàng chiếu viết: Khấu thị Khấu Nam Trúc làm ruộng có công, quả thật là chuyện may mắn của Nữ Tôn quốc. Đặc ban Khấu Nam Trúc làm Quận vương, phong hào "Vạn Thạch", thưởng vạn lượng hoàng kim"

Khấu Nam Trúc tiếp chỉ tạ ơn.

Phong hào ban xuống, đối với cuộc sống Khấu Nam Trúc mà nói cũng không có gì thay đổi, chỉ là trên tấm bảng hiệu Khấu phủ nhiều hơn ba chữ "Quận vương phủ".

Nhưng bá tánh địa phương cũng đã quen gọi nàng là: Khấu nương tử. Mà trong lòng bá tánh Khấu nương tử là người khiến người khác phải kính sợ, nhưng thời điểm ở nhà mình lại không phải bộ dáng lạnh như băng kia. Hạ nhân trong phủ đã sớm nhìn thấy gia chủ mình nhiều, không những rất quen thuộc mà nhiều lúc còn cảm thấy vô ngữ với gia chủ nhà mình.

Tỷ như hạ nhân Văn Trúc viện, thường xuyên thấy gia chủ nhà mình vây quanh bên người chính quân trong phòng bếp, Khấu nương tử lúc nào cũng đi sau mông Bối Bác Văn, miệng còn luôn lải nhải không ngừng: “Bác Văn! Ta tìm nhiều hạ nhân như vậy, sao chàng còn tự mình xuống bếp, ngàn vạn đừng để mệt a.”

Bối Bác Văn: “Thê chủ, ta đang làm cho nàng chén mì.”

“Cho ta ăn?”

“Ân!”

Khấu Nam Trúc cười xấu xa: “Nói thật sao?”

Sắc mặt Bối Bác Văn biến đổi, quăng sạn nồi trong tay một cái: “Thê chủ vẫn nên đi ra bên ngoài chờ đi.”

Hạ nhân nhìn thấy chỉ có thể bày ra bộ dáng ta cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng chưa nghe thấy, nên làm gì thì làm đó.

Khấu Nam Trúc sờ sờ cái mũi, ngoan ngoãn chờ Bối Bác Văn đem đồ ăn đến, cũng không biết phu lang ôn nhuận như nước vì cái gì lại biến thành bộ dáng này.

Cơm nước xong đã bị Bối Bác Văn không chút lưu tình đuổi ra ngoài, mới ra khỏi Văn Trúc viện đã thấy Tư Ngọc ăn vận đơn giản ra khỏi cửa, Khấu Nam Trúc không khỏi chạy nhanh gọi người lại, “Tư Ngọc, chàng muốn đi đâu?”

“Đi nhận nhiệm vụ a, ba ngày sau ta sẽ trở lại.”

Khấu Nam Trúc nhíu mày: “Chàng đi áp tiêu một chuyến mất tới ba ngày a, bằng không chàng nhận nhiệm vụ gần đây chút đi.”

Tư Ngọc vừa nghe xong liếc mắt nhìn Khấu Nam Trúc một cái, quay đầu rời đi, bộ dáng có vài phần gấp không chờ nổi.

Khấu Nam Trúc "....." Bất đắc dĩ chỉ có thể nhấc chân đi về hướng Linh Trúc viện.

Linh Trúc viện trồng một mảng lớn hoa hồng, hôm nay thời tiết tốt, hơn nữa cũng đúng lúc hoa nở, quả thực nhìn vào rất xinh đẹp diễm lệ.

Giang Hưng Nghiêu cùng Minh Mộc cũng đều ở đây, ba người ngồi ở trong đình hóng gió vừa nói chuyện vừa bận rộn đồ thêu trên tay.

Khấu Nam Trúc vừa xuất hiện, ba người không hẹn mà cùng dừng lại cuộc trò chuyện.

Khấu Nam Trúc tiến lên: “Linh Thánh, tay chàng sắp mệt muốn chết rồi, nhanh buông đồ thêu trong tay xuống đi, ta giúp chàng xoa xoa vai nhé.”

“Không cần thê chủ, đây là thêu phẩm đã đáp ứng ngày mai phải làm xong cho khách hàng. Vốn dĩ ta đã thêu gần xong, về phần vì sao phải thêu thêm một bức nữa, thê chủ hẳn đã biết nguyên nhân đi?”

Khấu Nam Trúc chột dạ, không phải là do hai ngày trước không cẩn thận làm dơ một bức kia sao?

Cúi đầu nhìn lại, bức cũ vẫn còn ở đây, thật đúng là...

Được rồi, cái này càng làm nàng chột dạ.

Lại nhìn nhìn hai phu lang khác, tựa hồ cũng không muốn phản ứng với nàng, chỉ có thể bất đắc dĩ nhàn rỗi ngồi trên ghế.

Câu được câu không cùng ba người nói chuyện, nhưng hứng thú ba người đều không lớn. Ngay cả Giang Hưng Nghiêu thích nói chuyện nhất cũng dị thường trầm mặc.

Khấu Nam Trúc cảm giác được nguy cơ: “Hưng Nghiêu, ta cũng đã tới mười lăm phút, chàng chỉ nói cùng ta năm câu, không lẽ sách so với ta còn xinh đẹp hơn?”

Giang Hưng Nghiêu ngẩng đầu: “Quyển sách này vốn dĩ ngày hôm qua phải kiểm tra xong đem ra tiệm sách bán rồi, nhưng hôm qua cũng bởi vì thê chủ nên ta đã chậm trễ thời gian. Hôm nay chỉ có thể nhanh chóng kiểm tra đuổi kịp tiến độ.”

Được rồi, tự tạo nghiệt không thể sống a.

Khấu Nam Trúc ủy khuất. “Minh Mộc a, tại sao các chàng đều hờ hững với ta a.”

Minh Mộc nhìn biểu tình Khấu Nam Trúc, thở dài: “Thê chủ, nàng không nghĩ tới đây là vấn đề do nàng sao?”

“Ta làm sao vậy?”

“Thê chủ nàng a, quá không biết tiết chế rồi, càng ngày càng quá mức.”

Khấu Nam Trúc nghẹn lại, nghĩ tới hành động gần đây của mình, sờ sờ cái mũi: “Minh Mộc, chàng đã không còn đáng yêu như trước kia. Trước kia a, động một cái đã đỏ mặt.”

“Cho nên thê chủ cứ thích khi dễ ta ác hơn?”

"........" Tục ngữ có nói, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

“Ta sai rồi...” (⁠╥⁠﹏⁠╥⁠)

Không phải nói địa vị nữ tử ở Nữ Tôn quốc rất cao sao? Như thế nào đến nhà nàng lại biến thành tình trạng này?

Minh Mộc cuối cùng vẫn mềm lòng: “Thê chủ, ta thấy gần đây "hỏa khí" nàng có chút lớn, đợi lát nữa ta khai hai thang hạ hỏa đưa đến phòng nàng nhé. Nàng cứ uống hai ngày điều dưỡng thân mình đi.”

Trước mắt Khấu Nam Trúc bỗng chốc sáng ngời, chuẩn xác bắt được từ ngữ mấu chốt, "hai ngày"!

“Tốt, vậy không quấy rầy các chàng bận rộn. Ta đi đến cửa hàng trên trấn xem xét!”

Làm một thê chủ đủ tư cách, nhóm phu lang muốn nghỉ ngơi hai ngày, nàng đương nhiên phải phối hợp.

Vừa vặn đã một đoạn thời gian nàng không đến xem cửa hàng, cũng nên đi thị sát công việc trên đó một chút.

Nhìn thấy Khấu Nam Trúc đi rồi, ba người cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, thê chủ ngốc ở trong nhà năm người tất nhiên rất vui sướиɠ, nhưng thê chủ cứ luôn ngốc ở trong nhà, năm người bọn họ ăn không tiêu a.

Cuộc sống bình đạm có lẽ chính là như vậy, trong hạnh phúc có một ít hỗn loạn. Gọi là "Tiểu phiền não".

-------------------------------------

Hoàn Chính Văn - Không có Phiên Ngoại

Cám ơn mọi người đã ủng hộ và theo dõi truyện Trồng Trọt Dưỡng Phu Lang trong suốt thời gian qua

(⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)(⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)(⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)

Edit & Beta: Ái Tuyết