Editor: Ái Tuyết
Không quá hai ngày, thủ hạ Khấu Nam Trúc gửi tin tức đến cho nàng. Nhìn dòng chữ ở trên, Khấu Nam Trúc hiểu rõ, nàng im lặng đã lâu nên mới dẫn tới người nào cũng dám đem chủ ý đánh lên trên đầu nàng?
Không được mấy ngày, Bối Bác Văn khai trương thêm cửa hàng, lấy tên trà lâu Văn Trúc, vào lúc này lại "Ngẫu nhiên gặp được" Lý Ngọc.
Trên mặt Lý Ngọc tràn đầy kinh hỉ: “Không nghĩ tới ta cùng Khấu nương tử lại có duyên phận như vậy, hôm nay ta nhàn rỗi trùng hợp tới trà lâu nghe khúc*, không nghĩ tới còn có thể gặp được Khấu nương tử ngài.”
*(Hí khúc so với kịch nói hay nhạc kịch Tây phương khác nhau ở chỗ, môn nghệ thuật này không tách phần nói và hát, mà lại là sự kết hợp nhuần nhuyễn âm nhạc, thoại nói, diễn hát, vũ đạo, võ thuật, tạp kĩ vv.)
Trùng hợp? Khấu Nam Trúc trong lòng cười lạnh, ở tại trà lâu phu lang nàng mở lại nói ngẫu nhiên gặp được nàng? Bất quá nếu Lý Ngọc đã trăm phương ngàn kế muốn cùng nàng ngẫu nhiên gặp được, nàng làm sao lại cự tuyệt nhiều lần được?
“Nga? Nghe ngươi nói như vậy, chúng ta thật đúng là có duyên phận a.” Ngữ khí Khấu Nam Trúc không rõ, Lý Ngọc lại cho rằng mình đã cơ hội.
“Vậy không bằng chúng ta tìm chỗ ngồi nói chuyện một lát?”
Khấu Nam Trúc liếc mắt nhìn nàng ta một cái, “Vậy ngồi ở trà lâu Văn Trúc luôn đi. Không cần phải đi đến chỗ khác.”
Ngồi ở nơi nào Lý Ngọc cũng không để ý, trà lâu Văn Trúc này cũng thuộc hàng nhất đẳng.
Khấu Nam Trúc đem người dẫn vào nhã gian, nhã gian này là Bối Bác Văn cố ý giữ lại độc quyền cho một mình nàng.
Hạ nhân trong tiệm cũng rất có ánh mắt, biết Khấu Nam Trúc chính là thê chủ của chủ nhân nhà mình, hai người mới vừa ngồi xuống, đã pha xong nước trà tốt nhất, các loại điểm tâm ăn vặt được bày ra ước chừng tám phần trên bàn.
Thẳng đến khi Khấu Nam Trúc vẫy tay, hạ nhân mới dừng động tác bưng đồ ăn lên, đều hành lễ lui ra.
Nhấp một ngụm nước trà bên trong chén, Khấu Nam Trúc lại gắp một khối điểm tâm, ngọt mà không ngấy, cho dù một người không thích đồ ngọt cũng có thể ăn thêm mấy khối. Không thể không nói bằng trù nghệ Bối Bác Văn, tay nghề của các đầu bếp trong cửa hàng cũng yêu cầu rất nghiêm khắc.
Đại sảnh lầu một còn truyền đến thanh âm của thuyết thư tiên sinh, chuyện xưa này thật đúng là câu chuyện Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài mà Khấu Nam Trúc đã kể cho Giang Hưng Nghiêu nghe trước đó.
Giang Hưng Nghiêu hành văn còn tốt hơn so với Khấu Nam Trúc tưởng tượng, nàng cũng chỉ kể đại khái diễn biến chuyện xưa. Giang Hưng Nghiêu lại có thể đem câu chuyện thêm mắm dặm muối viết ra hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Quyển sách này ở trong tiệm sách của hắn còn trở thành quán quân có doanh số bán ra cao nhất.
Khấu Nam Trúc đột nhiên có một loại ảo giác, lúc này thật giống như nàng đang ở thời hiện đại. Khung cảnh buổi chiều nhàn nhã uống trà nghe đọc truyện bằng audio.
“Khấu nương tử, ngài tựa hồ rất thích nghe chuyện xưa?” Ở một bên, Lý Ngọc thấy Khấu Nam Trúc nghe rất tự tại*, nghiễm nhiên đã quên mất bên cạnh nàng còn có một người nữa, Lý Ngọc đành phải trườn mặt ra lên tiếng tìm cảm giác tồn tại.
*(Ung dung thảnh thơi, làm chủ bản thân và không bị ràng buộc.) Thật là mất hứng! ತ_ತ
Liếc mắt nhìn Lý Ngọc một cái, không lên tiếng tiếp lời. Khấu Nam Trúc quả thật không có lời gì muốn nói với nàng ta.
“Ha ha ha, Khấu nương tử thật đúng là giống như lời người ngoài nói, là một người lạnh lùng.” Lý Ngọc tự tìm cho mình bậc thang đi xuống, tránh cho chỉ có một mình nàng nói chuyện, không khí lại trở nên xấu hổ. Nhưng Lý Ngọc thấy Khấu Nam Trúc không có ý tứ tiếp lời, chỉ có thể đổi đề tài.
“Ta thấy không chỉ có một mình Khấu nương tử là người bất phàm, ngay cả vài vị phu lang của ngài cũng đều là tài tử a, mỗi người đều có phong thái tuyệt luân. Thật là khiến người ta hâm mộ.”
Những lời này nói ra không thể chê bai chỗ nào, Khấu Nam Trúc rốt cuộc cũng quăng về một câu tràn đầy hãnh diện. “Đó là đương nhiên.”
Lý Ngọc nhanh chóng nương theo đề tài này đi xuống, nói: “Ta nghe người ta nói câu chuyện này do phu lang ngài viết, tình tiết chuyện xưa quả thật xúc động lòng người, ngay cả một người không thích xem thoại bản như ta, cũng nhịn không được muốn ở lâu thêm một lát để nghe diễn biến kế tiếp.”
Khấu Nam Trúc gật gật đầu.
“Ta còn nghe nói một vị phu lang khác của ngài mở một cửa hàng tên “Linh Trúc các”. Lý gia chúng ta cũng có cửa hàng làm ăn ở phương diện này, cho nên hôm qua đã tò mò đi vào đó dạo mua một vòng.”
Lý Ngọc nói tới đây, thành công thấy ánh mắt Khấu Nam Trúc đặt đến trên người nàng ta.
"Không biết ngươi mua cái gì, có tên tuổi không?”
“ "Linh Trúc các" của phu lang nhà ngài nhìn rất khí phái huy hoàng, thêu phẩm bên trong cũng rất độc đáo tinh xảo, chỉ là....” Lý Ngọc cố ý tạm dừng một chút mới nói tiếp, bộ dáng nhìn qua nghiêm túc mười phần.
“Chỉ là thời gian mở cửa hàng có chút ngắn, tư lịch của nhóm thêu lang còn thấp, thêu phẩm thoạt nhìn không đủ linh hoạt lắm. Lý gia chúng ta cũng có mở thêu phường, ở Châu thành tiếng tăm chúng ta rất nổi bậc. Mỗi kiện trang phục, túi thơm của Tổng đốc Châu thành đều do thêu phường Lý gia chúng ta làm ra.”
“Phải không?” Khấu Nam Trúc dứt lời đặt chén trà trong tay xuống. “Nói như vậy, Linh Trúc các của phu lang nhà ta không bằng thêu phường Lý gia các ngươi?”
Lý Ngọc cũng là nhân tinh
*(người tinh ranh, lão luyện), nghe ngữ khí Khấu Nam Trúc không tốt lắm, vội vàng phủ nhận: “Không hề, những hình dạng thêu phẩm của cửa hàng phu lang nhà ngài dù là cả thêu phường chúng ta cũng không nghĩ ra được. Nhà chúng ta chẳng qua chiếm ưu thế do mở cửa nhiều năm, tay nghề nhóm thêu lang mới có thể thuần thục hơn một chút.
Có thể cùng Khấu nương tử kết bạn cũng là duyên phận, nếu phu lang nhà ngài nguyện ý mà nói, ta cũng có thể phái một hai thêu lang có tư lịch đến đây giúp đỡ phu lang nhà ngài, có thể xem như là giao lưu học tập đi.”
Lý Ngọc cho rằng nói như vậy chính là đã cho Khấu Nam Trúc một trợ giúp rất lớn. Đáng tiếc, Khấu Nam Trúc căn bản chướng mắt này đó của nàng ta. Nếu thật sự để Lý Ngọc phái thêu lang đến đây, sợ là ai học tập của ai cũng không xác định đâu. Để người khác đến địa bàn mình chiếm tiện nghi, Khấu Nam Trúc không ngốc đi làm vụ sinh ý lỗ vốn như vậy. Bất quá Lý Ngọc này rõ ràng có mục đích khác.
“Vô công bất thụ lộc.”
*(Không có công sẽ không hưởng lợi lộc) Lý Ngọc vừa nghe lập tức cảm thấy hấp dẫn: “Khấu nương tử không cần cảm thấy có gánh nặng, xem như đây là thành ý ta kết giao bằng hữu với ngài đi.”
Khấu Nam Trúc nhìn nàng ta như nhìn ngốc tử, nàng đây là uyển chuyển cự tuyệt đó, như thế nào liền biến thành nàng có gánh nặng trong miệng nàng ta vậy?
Bất quá nếu Lý Ngọc thật sự muốn đưa cho Linh Thánh hai người làm cu li, nàng cũng không ngại, vừa vặn nhớ tới gần đây trong tiệm Linh Thánh tựa hồ tiếp nhận mấy đơn lớn, đã bận rộn một thời gian dài rồi. Nếu có nhiều hơn hai người biết làm việc, còn không cần Linh Thánh cho tiền công. Nghĩ đến đây Khấu Nam Trúc tự nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
Thêu phẩm trong tiệm Linh Thánh từ trước đến nay đều là do hắn tự mình mang theo ba tâm phúc làm. Chỉ cần dặn dò hắn biết người của Lý Ngọc đưa tới hỗ trợ, đến lúc đó cũng không sợ bọn họ có thời gian đi làm chuyện gì xấu.
“Nếu đã như vậy, ta sẽ không thoái thác nữa, không biết khi nào thì ngươi có thể đưa người tới?”
Lý Ngọc "....."
Sao lại bất ngờ như vậy a?!
"Hôm nay ta sẽ phái người trở về truyền lời, nhanh nhất là buổi chiều ngày mai có thể tới đây.”
“Vậy phiền toái ngươi, buổi chiều ngày mai ta sẽ phái người đi đón tiếp người ở phường thêu các ngươi. Hôm nay ta còn có chuyện khác, trước không thể bồi ngươi được nữa, ngươi muốn tiếp tục nghe thuyết thư, xin cứ tự nhiên.”
Lý Ngọc có lòng tốt phái cu li đến đây, Khấu Nam Trúc cũng không thể để người ta tự mình đi tìm chỗ của nàng, phái người đi đón tiếp là lễ nghĩa phải có, không đúng sao?!
Lý Ngọc nếu biết Khấu Nam Trúc nghĩ như vậy, tất nhiên sẽ phun tào: “Đúng cái quỷ nhà ngươi!”
Bất quá nàng ta không cơ hội biết, lúc này trong lòng đang tràn đầy vui mừng, Khấu Nam Trúc xem như thiếu nàng ta một cái ân tình, chờ đến khi mình đề cập đến chuyện hợp tác với nàng, Khấu Nam Trúc sẽ không muốn cự tuyệt.
Tâm tình Khấu Nam Trúc rất tốt đi tới Linh Trúc các, vào nội gian, thấy Linh Thánh ngồi trước giá thêu. Kim chi trên tay bay múa, một đôi tay mảnh dài linh hoạt giống như có ma pháp.
Khấu Nam Trúc đi đến sau lưng hắn, chậm rãi cong người xuống đem người vòng lại trong phạm vi trong lòng nàng.
Hơi nóng đột nhiên sát bên tai khiến Linh Thánh giật mình, bàn tay run lên thiếu chút nữa đâm kim xuống tay mình. May mắn Khấu Nam Trúc tay mắt lanh lẹ bắt lấy kim châm kia, lúc này mới tránh được cảnh tượng chảy máu.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Sau khi Linh Thánh phản ứng lại, biết là thê chủ nhà mình, cũng thả lỏng người ra.