Chương 66: Người Thịnh Thị Tới

Editor: Ái Tuyết

Tiểu Hồng cảm giác được người này thật kỳ quái, không khỏi có chút sợ hãi. Lý Duy dù sao cũng là một người xa lạ, nhưng cô bé xuất phát từ lễ phép vẫn trả lời: “Đi theo Khấu nương tử trồng trọt.”

“Chỉ trồng trọt?”

Lý Duy không tin, chỉ trồng trọt làm sao có nhiều tiền như vậy.

“Tất nhiên a. Người trong thôn đều đi theo Khấu nương tử trồng trọt.”

“Đều chỉ đi trồng trọt?”

Lý Duy có chút nóng nảy, cùng đám tiểu hài tử nói nửa ngày, kết quả cái gì cũng không hỏi ra được

“Các ngươi nghĩ lại thử xem có chuyện khác gì nữa hay không?”

Lý Duy không còn bộ dáng hòa ái như vừa rồi, ngữ khí nghiêm túc bức bách, ngược lại dọa mấy tiểu hài tử đều chạy trốn nhanh như chớp.

Khấu Nam Trúc ở chỗ tối không phúc hậu cười ra tiếng, trong nhà xưởng đều là người mang nô tịch do nàng mua về, nàng cũng không dùng người trong thôn, Lý Duy làm sao có thể hỏi ra được cái gì.

Không đạt được mục đích Lý Duy dứt khoát tự mình đi dạo trong thôn, không bao lâu liền thấy nhà xưởng của Khấu Nam Trúc.

Nhà xưởng rõ ràng cùng với nhà ở thôn dân không giống nhau, có thể bị Lý Duy phát hiện cũng là chuyện sớm muộn thôi. Lúc này nhà xưởng vẫn đang vận hành, nóc nhà còn bốc lên khói trắng, Lý Duy lén lút tiếp cận, muốn tìm tòi đến cùng.

Đáng tiếc còn chưa có tới gần, đã bị người ngăn cản lại.

“Ngươi đang làm gì?”

Lý Duy thấy trận thế canh phòng nghiêm mật, càng thêm xác định nơi này khẳng định chính là nơi Khấu Nam Trúc sản xuất dầu đậu phộng.

Trên mặt treo lên mỉm cười. “Vị nương tử này, ta là bằng hữu Khấu nương tử. Khấu nương tử để ta đến đây giúp nàng lấy đồ.”

Ánh mắt người ngăn cản nhìn Lý Duy như nhìn ngốc tử, không nói hai lời trực tiếp đem người ném ra ngoài. Cái cớ vụng về như vậy cũng có thể nói ra được? Ngày thường Khấu nương tử huấn luyện võ công cho các nàng cũng không phải vô dụng không xài được.

“Lại tiến thêm một bước, đừng trách chúng ta không khách khí.” Người phía sau sôi nổi tiến lên đem đao trong tay tuốt ra khỏi vỏ, lưỡi đao loé lên ánh sáng sắc lạnh.

Lý Duy không dám cùng các nàng cứng đối cứng, chỉ có thể tức giận rời đi.

Sau khi Lý Duy rời khỏi, Khấu Nam Trúc cũng về Khấu phủ.

Người vừa rồi ngăn cản Lý Duy đúng là Thành, không ngăn cản Lý Duy tìm thấy nhà xưởng, chính là nàng muốn thử Thành sẽ xử lý như thế nào. Nàng đã sớm để Thành an bài hạ nhân phòng thủ nghiêm ngặt bên ngoài nhà xưởng, người ngoài không thể tiến vào.

Về sau sẽ có không ít người giống như Lý Duy, cho nên công việc bảo mật nhà xưởng là chuyện trọng yếu. Hiện tại xem ra thái độ làm việc của Thành rất hợp tâm ý nàng.

Qua năm mới, Tưởng Hoa dẫn theo đệ đệ Tưởng Lan chính thức dọn vào Khấu phủ, nhận chức quản gia, Tưởng Hoa tiếp nhận công việc rất nhanh.

Vừa mới dọn vào phủ mới, dưới tình huống hạ nhân không đủ, cũng là Tưởng Hoa đứng ra giải quyết, nàng chọn lựa lượng lớn hạ nhân nhập phủ. Các viện đều được phân phối đầy đủ hạ nhân, nhóm phu lang cũng có hạ nhân để sai sử làm việc, không chậm trễ.

Nhưng Bối Bác Văn lại không muốn mỗi ngày đều ngốc ở trong phủ ăn không ngồi rồi, cách vài bữa lại chạy tới quán ăn Văn Trúc của hắn. Ngày thường quán ăn Văn Trúc cũng có chưởng quầy trông coi cửa hàng, Bối Bác Văn bắt đầu nảy sinh ý tưởng mở thêm một trà lâu.

Khấu Nam Trúc vốn không muốn hắn mệt nhọc, nhưng Bối Bác Văn lại kiên trì, nàng cũng chỉ có thể tùy ý hắn. Chẳng qua vất vả Triệu y phủ mỗi ngày đi theo phía sau.

Cuộc sống như vậy vốn dĩ đã rất mỹ mãn, nhưng trong lòng Khấu Nam Trúc lại luôn có một mối bận tâm, đó chính là thái độ Nữ hoàng. Thiều gia chỉ còn một mình Thiều Giai, nhưng vì để bà lên làm Huyện lệnh. Khấu Nam Trúc đẩy qua cho bà công lao viết ra nông thư.

Tuy nói đã được Nữ Hoàng mạnh mẽ tán thưởng và ban thưởng, nhưng cũng đồng nghĩa đem Thiều Giai đứng chắn trước mặt Nữ Hoàng. Từ xưa đến nay đế vương luôn đa nghi, Thiều Giai tuy không hoài nghi Thiều gia bị chặt đứt hương hoả có liên quan gì đến Nữ hoàng. Nhưng Nữ hoàng cũng không nhất định sẽ nghĩ giống bà.

Thiều Giai hiện tại cùng nàng đã ngồi chung trên một con thuyền, huống hồ nếu không phải nàng đem Thiều Giai đẩy đến trước mặt Nữ hoàng, sợ rằng thận phận "người Thiên Tích" của nàng đã truyền tới tai Nữ hoàng. "Người Thiên Tích" so với Thiều gia hiển nhiên có sức uy hϊếp với Nữ hoàng nhiều hơn.

Hiện tại nàng còn chưa đủ năng lực tự bảo vệ mình, cho nên lúc ấy đem Thiều Giai đẩy đến vị trí Huyện lệnh cũng là việc làm bất đắc dĩ.

Thiều Giai một lòng vẫn luôn tín nhiệm nàng, cho dù bà biết trong này không những có lợi mà còn có hại, nhưng bà cũng không chút do dự nguyện ý ngồi lên vị trí Huyện lệnh. Cho nên Thiều Giai, nàng tất nhiên cũng sẽ bảo vệ.

Để phòng ngừa chu đáo, nàng không thể không có một tí năng lực phản kháng nào, nuôi quân tuy rằng có hiềm nghi tạo phản. Nhưng nàng sẽ không có khả năng để bản thân không có một chút vũ lực nào, để mặc người xâu xé. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Khấu Nam Trúc muốn mua thật nhiều đất.

Sau khi Thiều Giai đem đất đai trên Vạn Thạch trấn thống kê ra, Khấu Nam Trúc trực tiếp đem toàn bộ ruộng đất mua về. Trừ bỏ ruộng đất trong tay của thôn dân khác, Khấu Nam Trúc tổng cộng mua vào hơn 40 vạn mẫu ruộng đất cùng 20 vạn mẫu vườn trái cây.

Những ruộng đất này, Khấu Nam Trúc lựa chọn phương thức gieo trồng giống như thôn Thiều Nam. Lấy tiểu đội làm đơn vị, thuê thôn dân nơi đó gieo trồng giúp nàng. Khấu Nam Trúc lại đem các đội trưởng ở Thiều Nam thôn đề bạt lên làm quản sự, phái bọn họ đến các thôn, để cho các nàng quản lý công nhân các thôn trồng trọt.

Sau khi gấp gáp cày bừa vụ xuân cho mấy chục vạn ruộng đất, những cây trồng quý trước cũng đã có thể thu hoạch. Quy mô nhà xưởng hiện tại tất nhiên không còn đủ dùng, nhà xưởng xây ở nơi khác nàng không yên tâm, chỉ có thể mở rộng diện tích nhà xưởng ở Thiều Nam thôn.

Mượn võ quán Trúc Ngọc của Tư Ngọc, Khấu Nam Trúc tìm tới rất nhiều thủ vệ, an bài một bộ phận làm việc ở Khấu phủ, một bộ phận khác gia nhập làm việc trong nhà xưởng.

Có thể xem như hình thức "Tư binh"* đầu tiên trong lịch sử.

*(Tư binh/Gia binh có nghĩa như gia tộc/gia đình tự kêu gọi tự nuôi binh lính)

Mọi chuyện đều dựa theo kế hoạch tiến hành đâu vào đấy, Khấu Nam Trúc thuận thế ở Minh Xuyên trấn lân cận mở thêm cửa hàng lương du.

Hôm nay, Khấu Nam Trúc mới từ Minh Xuyên trấn trở về, thấy trước cửa phủ có đậu xe ngựa, nhìn qua trông rất quen mắt, phía trên thành xe có treo thẻ bài viết chữ "Trương".

Xem ra là người Thịnh thị tới.

Khấu Nam Trúc hiểu rõ, nhấc chân đi vào phủ. Quả nhiên, ngồi ở ngoài sảnh đúng là Trương Dương.

Bối Bác Văn ngồi trên chủ tọa, bên cạnh Trương Dương còn có Triệu y phủ cùng phu lang Trương Phong.

“Thê chủ, nàng đã về rồi.”

Bối Bác Văn đứng dậy, tiểu Trúc ở một bên nhanh chóng tiến lên cẩn thận đỡ lấy hắn. Bối Bác Văn mang thai đã được tám tháng, hiện tại đã rất nặng nề.

“Bác Văn, chàng cẩn thận một chút, hiện giờ thân mình nặng nề, thấy ta cũng không cần đứng dậy. Tiểu Trúc, ngươi trước đỡ chủ quân đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Bối Bác Văn biết Khấu Nam Trúc có chuyện muốn nói, hơn nữa ngồi nãy giờ xác thật hắn cảm giác có chút mệt mỏi. Ngoan ngoãn lên tiếng đáp ứng sau đó trở về sân của mình.

Khấu Nam Trúc xoay người, Trương Dương ở một bên đánh giá nàng một lượt trên dưới. Lúc trước Khấu Nam Trúc cũng không phải lấy gương mặt thật sự đi gặp người. Hiện giờ vừa thấy, hiển nhiên hoàn toàn bất đồng với trước kia.

Triệu y phủ lúc này mới phản ứng lại, bà cùng phu lang cũng đã đem chuyện này quên mất, nãy giờ chỉ nói "Nam Phong" tên thật gọi là Khấu Nam Trúc, cũng chưa có đề cập tới chuyện trước đó nàng đã dịch dung.

“Tiểu Dương, đã lâu không gặp ngươi, vừa rồi chỉ lo cao hứng, quên nói cho ngươi biết. Vị này chính là Nam Phong lúc trước bán huyết sâm cứu mạng ta. Tên thật là Khấu Nam Trúc, người nơi này đều gọi nàng là Khấu nương tử.” Trương Phong phản ứng lại, lên tiếng giải thích.

“Khấu nương tử? Khấu nương tử, ngươi nhìn sao lại trẻ tuổi như vậy a?” Nhìn gương mặt Khấu Nam Trúc nhiều lắm cũng chỉ mới hơn 20, trong lòng nàng quả thực rất bất ngờ. Dọc theo đường đi đã nghe không ít chuyện của Khấu nương tử. Nào ngờ người trước mắt thế nhưng lại trẻ tuổi như vậy.

“Trẻ hơn so với với ngươi thôi.” Ai mà không thích được người khác nói mình trẻ tuổi đâu?

Trương Dương dừng một chút, nội tâm nghẹn lại, nhớ tới cảnh tưởng mình gọi Khấu Nam Trúc là Nam Phong tỷ tỷ, hiện tại mới biết nhân gia so với mình còn nhỏ hơn.