Editor: Ái Tuyết
Trên đài, Lí chính thấy người đến đông đủ liền đứng ra ổn định mọi người.
“Mọi người trước an tĩnh một chút, hôm nay triệu tập mọi người tới chủ yếu là bởi vì Nam Trúc có một số việc muốn thương lượng cùng mọi người.”
Mọi người vừa nghe là Khấu Nam Trúc có việc, trên mặt nhiều hơn vài phần chờ mong. Hơn một năm nay, Khấu Nam Trúc đã làm ra không ít chuyện giúp thôn dân đi theo nàng kiếm được không ít tiền.
Có mấy hộ làm công cho Khấu Nam Trúc còn mua được nhà ở thôn kề, người khác nhìn thấy đều rất hâm mộ.
“Là chuyện gì tốt nữa sao? Nhanh nói đi.” Có thôn dân nhịn không được thúc giục.
Khấu Nam Trúc cũng đứng giữa nhóm thôn dân, chậm rãi mở miệng nói ra mục đích hôm nay: “Ta triệu tập mọi người tới, là muốn hỏi một chút các hương thân có muốn bán ruộng đất cho ta hay không. Ta muốn thu mua nhiều ruộng đồng hơn, nhưng trong thôn đã không còn đất trống, cho nên mới chậm trễ thời gian của mọi người gọi đến đây hỏi ý kiến.”
Vừa nghe muốn các nàng bán đất, có một số người đã có ý kiến, Khấu Nam Trúc có thân phận "người Thiên Tích" cho nên thôn dân mới đối với nàng phá lệ khác biệt.
Đó cũng là vì "người Thiên Tích" có thể mang đến cho các nàng cuộc sống ngày càng tốt hơn, cho nên đối với Khấu Nam Trúc bọn họ phá lệ tin phục.
Nhưng lúc này lại muốn các nàng bán đất, đây rõ ràng là chuyện bất lợi đối với các nàng, cho nên không ít thôn dân bắt đầu do dự.
Khấu Nam Trúc nhìn phản ứng mọi người chung quanh, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhân chi thường tình*
(Thường tình của con người. Chỉ tình cảm thông thường.) cũng không phải không thể lý giải.
“Đương nhiên ta sẽ không cưỡng bách mọi người, không muốn bán ta sẽ không cưỡng cầu. Nhưng nếu ai muốn bán cho ta, ta sẽ ra giá gấp đôi mua đất của mọi người, hơn nữa những ai bán đất ta sẽ cho mỗi hộ một vị trí làm công chỗ chúng ta. Một nhà có thể cho một người đến chỗ ta làm công, tiền công ngang bằng cùng những người khác.”
Khấu Nam Trúc đương nhiên sẽ không làm chuyện có hại cho các thôn dân, chuyện cường mua cường bán, nàng khinh thường làm.
“Vậy người làm công cũng sẽ được hưởng ngày phúc lợi sao?” Các thôn dân chung quanh rộn ràng nhốn nháo thương lượng một hồi, có một nương tử hỏi ra chuyện mà không ít người để tâm đến.
Mỗi khi đến ngày lễ tết Khấu Nam Trúc đều sẽ phát phúc lợi cho nhóm công nhân. Tất cả đều giống nhau là lương thực như gạo, mì... đều là những phúc lợi thực dụng
*(dùng được). Mỗi lần nhóm công nhân mang đồ vật về nhà, những thôn dân trước đó không được chọn trúng đều đỏ mắt, thèm thuồng.
“Đương nhiên, đãi ngộ đều giống các công nhân được tuyển chọn. Các nàng có thì các người cũng có.”
Nhận được bảo đảm, các thôn dân bắt đầu động tâm, có thể được gấp đôi tiền bán đất, còn có thể đi làm công ở chỗ Khấu Nam Trúc.
Phải biết rằng tiền công so với tự mình trồng trọt có lời hơn nhiều, trồng trọt có thể cho bọn họ không lo đói bụng, nhưng làm công lại có thể giúp các nàng có tiền mua nhà mới.
Trồng trọt còn có khả năng gặp phải thời điểm thu hoạch không tốt không được bội thu lỗ vốn. Nhưng làm công thì không như vậy, nói như thế nào thì đây cũng là một vụ làm ăn không sợ lỗ vốn.
Nghĩ đến đây không ít người bắt đầu động tâm, Khấu Nam Trúc thấy thế cũng vừa lòng nở nụ cười.
“Muốn tự nguyện bán đất có thể đến nhà Lí chính báo danh, đem đất trong nhà các người bán bao nhiêu mẫu nói cho Lí chính biết. Nếu cần về nhà thương lượng hay suy nghĩ lại đều có thể báo danh sau cũng được. Sau khi thống kê toàn bộ xong, ta sẽ chọn ra một ngày đem ngân lượng đưa cho mọi người.”
“Vậy công việc làm công khi nào mới có thể bắt đầu làm?”
“Trước khi hết tháng này sẽ an bài cho các người.”
“Ta muốn bán!” Vừa nghe xong không ít nương tử hạ quyết tâm, sôi nổi chạy tới trước mặt Lí chính báo danh.
“Mọi người không cần chen lấn, xếp thành hàng từng người bước tới.” Lí chính hét to ổn định đám người đang rộn ràng nhốn nháo.
Sau khi về nhà suy xét lại, Khấu Nam Trúc cũng không lo lắng, nàng ra điều kiện như vậy, tin tưởng là ai cũng sẽ động tâm.
Bất quá mua đất nàng còn phải đi tìm Huyện lệnh một chuyến, rốt cuộc thì ở Nữ Tôn Quốc không cho phép hành vi lén lút giao dịch ruộng đất. Còn phải cần Huyện lệnh đồng ý đóng dấu mới được.
Đối với Tiền huyện lệnh, Khấu Nam Trúc không thể nói thích được bao nhiêu, bà ta là một người có lòng tham không đáy người, nhưng dù sao cũng quan lớn nhất tại trấn trên, giao tình vẫn phải làm.
Khấu Nam Trúc từ trước đến nay là người nói là phải làm liền, ngày hôm sau nàng mang theo đồ vật tới cửa bái phỏng.
“Đại nhân, Khấu Nam Trúc cầu kiến.”
Tiền huyện lệnh đang nhàn nhã phẩm trà, đây chính là Long Tỉnh tốt nhất của cháu ngoại gái "Hiếu kính" cho bà. Vừa nghe Khấu Nam Trúc tới, ánh mắt xoay chuyển, trên mặt treo lên tươi cười, để người đem Khấu Nam Trúc mời vào.
“Khấu Nam Trúc bái kiến đại nhân.”
Tiền huyện lệnh nhìn khí chất bất phàm trên người Khấu Nam Trúc, khó chịu trong lòng phút chốc bốc lên. Bộ dạng phố Thánh Thạch hiện giờ bà sớm đã nghe qua. Nghĩ đến đây, tươi cười trên mặt cũng lạnh đi vài phần.
“Không biết hôm nay Khấu nương tử tới là có chuyện gì sao?”
“Tiền huyện lệnh, ta hôm nay tới xác thật là có chuyện phiền toái đến đại nhân.” Khấu Nam Trúc cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đem một cái hộp đưa qua.
Tiền huyện lệnh ho khan một tiếng, duỗi tay tiếp nhận đồ vật, mở ra nhìn thấy là một khối Ngọc Hoà Điền tỉ lệ cực kỳ hoàn hảo.
Đương nhiên đây là thứ Khấu Nam Trúc tiêu tiền mua ở thế giới này, cũng không phải đồ vật trong không gian.
Cho dù là vậy, ánh mắt Tiền huyện lệnh đột nhiên sáng ngời, lạnh nhạt trước đó cũng rút bớt, tươi cười trên mặt cũng nhiệt tình hơn vài phần.
“Khấu nương tử chính là người có bản lĩnh, ngay cả phố Thánh Thạch tiêu điều mấy năm kia cũng có thể làm cho rực rỡ hẳn lên.” Ngữ khí nghe như thế nào cũng ra âm dương quái khí
*(Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.)
“Tại hạ cũng không dám kể công, phố Thánh Thạch có thể đạt được như hiện tại, tất cả đều là nhờ có vận khí tốt mà thôi. Huống chi Vạn Thạch trấn này nếu không có Tiền huyện lệnh ngài, bá tánh cũng sẽ không có tiền nhàn rỗi đi mua những thức ăn chỗ chúng ta, vẫn là ngài cai quản tốt.” Khấu Nam Trúc nói lời trái lương tâm rất thuận miệng.
Trong lòng Tiền huyện lệnh thật ra cũng vừa lòng hơn vài phần, Khấu Nam Trúc thấy thế mới nói ra mục đích hôm nay nàng tới đây.
“Ngươi lại muốn mua đất?”
“Đúng vậy, tại hạ bất tài, liền thích trồng đủ loại trong đất. Các thôn dân cũng đều tự nguyện đem đất bán cho ta, đến lúc đó lại làm phiền Huyện lệnh đóng dấu một chút.”
Ha hả, thích trồng trọt? Ai trồng trọt lại có thể trồng nhiều như vậy?
Nội tâm Tiền huyện lệnh phun tào, bất quá sờ sờ hộp gỗ đựng Ngọc Hoà Điền trên tay, cũng không tiếp tục do dự mà đáp ứng.
“Ha ha, chỉ cần người trong thôn các ngươi đều tự nguyện, ta tất nhiên sẽ không có đạo lý không đồng ý.
“Vậy cảm ơn Tiền huyện lệnh trước.”
Nhìn thấy Khấu Nam Trúc rời đi, Tiền huyện lệnh mới lấy hộp mở ra, thưởng thức Ngọc Hoà Điền trên tay, đáy mắt tràn đầy tham lam.
Chỉ trong chốc lát thủ hạ Huyện lệnh là sư gia đi vào, thấy Huyện lệnh còn chưa muốn thu hồi Ngọc Hoà Điền.
“Ngươi nói thử xem, một thôn dân ở Thiều Nam thôn như nàng, như thế nào lại đột nhiên giàu có, còn mua nhiều đất như vậy?”
Đáy mắt sư gia loé lên tia sáng, Tiền Huyện lệnh để bà ta điều tra Khấu Nam Trúc, bà tất nhiên cũng biết trước kia Khấu Nam Trúc là dạng gì người.
Hơn nữa bà đã đem các hiệu thuốc trên trấn hỏi thăm qua một lượt, cũng không có chuyện Khấu Nam Trúc bán Linh Chi.
“Đại nhân, Khấu Nam Trúc này tất nhiên có bí mật mà chúng ta không biết đến. Bằng không... Chúng ta đem nàng bắt đến đây thẩm vấn một chút?”
“Như vậy sao được, ta tốt xấu gì cũng là Huyện lệnh, làm sao có thể vô duyên vô cớ bắt người?”
Sư gia nhìn vào mắt Tiền huyện lệnh, trên mặt Tiền huyện lệnh rõ ràng đã động tâm, liền biết ngoài miệng bà cũng chỉ nói như vậy.
“Trên phố Thánh Thạch này không chỉ có mỗi Khấu Nam Trúc mở cửa hàng, còn có mấy cửa hàng của nhóm phu lang nàng ta. Mở cửa làm ăn buôn bán, đầu tiên phải chú ý chính là lòng tin và chân thành, nếu xuất hiện chuyện lừa gạt dân chúng thậm chí là hãm hại dân chúng, Tiền huyện lệnh ngài có thể đến ra mặt làm chủ cho bá tánh a.”
Tiền huyện lệnh vừa nghe, trong lòng rất nhanh đã hiểu ra, hai người nhìn nhau nở nụ cười. Thấy thế nào cũng giống như đang ấp ủ ý đồ xấu xa.
Hết chương 60