Editor: Ái Tuyết
“Thê chủ, ta cảm thấy có thể làm ra một ít thuốc viên hổ trợ tiêu thực bán trong trong y quán. Bên cạnh là quán ăn của nàng và Bác Văn ca ca, hẳn sẽ có không ít người giống vị nương tử kia, ăn uống không biết khống chế.”
Khấu Nam Trúc còn tưởng Minh Mộc đang trêu chọc nàng, nhưng nhìn kỹ một chút cảm thấy rất có lý, hắn làm như vậy cũng sẽ đưa đến nhiều sinh ý hơn. Nhất thời có chút vui vẻ: “Chàng đó!”
Minh Mộc che cái mũi bị Khấu Nam Trúc nhéo, bất mãn nói: “Cứ niết như vậy sẽ thấp xuống đó, lại nói ta nói cũng không sai a. Khẳng định có thể bán ra rất nhiều, sau khi ăn xong thuốc viên tiêu thực, khẩu vị lúc đó sẽ rất tốt, lại có thể tiếp tục đi đến quán của nàng và Bác Văn ca ca ăn uống thêm. Như vậy sẽ đem cuồn cuộn khách hàng không ngừng đến chỗ chúng ta.”
Lần này Khấu Nam Trúc thật sự là không nhịn được nữa cười lớn, không nghĩ tới Minh Mộc còn có ý tưởng phúc hắc*(đen tối) như vậy, đây không phải là không đem hà bao trong túi các nàng đào rỗng thì sẽ không bỏ qua sao.
Mộc Trúc y quán của Minh Mộc khai trương được vài ngày, Khấu Nam Trúc phát hiện Bối Bác Văn đem bảng hiệu cửa hàng của hắn cũng thay đổi thành: Quán ăn Văn Trúc.
Xem ra Bối Bác Văn chuẩn bị đem bữa trưa và bữa tối thêm vào tiệm ăn sáng, chính thức gộp lại thành quán ăn.
Bất quá mấy người bọn họ đã thương lượng gì với nhau sao? Đều đem bảng hiệu cửa hàng gắn thêm chữ "Trúc" vào.
Thời điểm các cửa hàng khai trương, khi kéo vải đỏ được kéo xuống, không sợ người khác không biết, cả con phố này đều là sản nghiệp gia tộc. Linh Thánh là: [Linh Trúc các], Tư Ngọc là: [Trúc Ngọc võ quán].
Tiệm sách Giang Hưng Nghiêu tuy rằng chưa có khai trương, nhưng bảng hiệu cũng đã làm xong, phía trên có khắc bốn chữ [Tiệm sách Trúc Nghiêu].
Bảng hiệu cũng đã treo lên, Khấu Nam Trúc thấy các kệ sách cùng các loại thư tịch trong tiệm sách cũng đều đã chuẩn bị xong. Nhưng Giang Hưng Nghiêu lại chưa định ra ngày khai trương, hai ngày gần đây cũng rất ít khi gặp được hắn.
Khấu Nam Trúc hỏi tiểu nhị trong tiệm, tiểu nhị nói sáng sớm hôm nay Giang Hưng Nghiêu đã ra cửa, tiểu nhị bận rộn quét tước trong tiệm cả một ngày cũng không gặp được chủ nhân nhà mình.
Khấu Nam Trúc thả ra thần thức lấy Tiệm sách Trúc Nghiêu làm trung tâm khuếch tán thần thức ra bốn phía, Quy Nguyên Quyết ngày một tinh tiến, phạm vi bao trùm thần thức của nàng càng lúc càng lớn.
Nhắm mắt lại cảm giác vị trí Giang Hưng Nghiêu, chỉ trong vòng một chén trà nhỏ, Khấu Nam Trúc rốt cuộc đã biết vị trí của hắn ở chỗ nào. Tựa hồ đang ở trong một thư viện.
Khấu Nam Trúc nhấc chân đi tìm Giang Hưng Nghiêu, vừa muốn tiến vào Mã thị thư viện đã bị người giữ cửa ngăn cản.
“Vị nương tử này, ngươi không phải học sinh của thư viện đi? Xin hỏi có chuyện gì không?”
Khấu Nam Trúc nhìn nàng ta một cái: “Ta tìm người.”
“Không biết là đến tìm học sinh nào? Phiền toái báo cho ta một tiếng, ta sẽ giúp nương tử truyền lời.”
Khấu Nam Trúc cảm thấy người này nói lời vô nghĩa hơi nhiều, nàng cảm giác được phu lang của nàng đang nhẫn nhịn bưng trà đổ nước cho người khác, tâm tình nháy mắt đã không được tốt.
Nhấc chân liền hướng vào bên trong đi, căn bản không muốn phản ứng với người giữ cửa.
“Vị nương tử này, ngươi không thể tự tiện đi vào bên trong! Ngươi chờ ta a!” Nữ tử giữ cửa một đường chạy chậm đuổi theo phía sau Khấu Nam Trúc, dọc theo đường đi thanh âm không tính là nhỏ, nhưng Khấu Nam Trúc một giây cũng không muốn dừng lại.
Thẳng đến khi tới trước một gian phòng mới dừng bước chân lại, nàng kia mới có cơ hội đuổi kịp Khấu Nam Trúc. Khom lưng chống đầu gối, không ngừng hở dốc.
“Ngươi.. Ngươi rốt cuộc là ai a, ta đã nói không thể tự tiện xông vào thư viện, nếu ngươi không nói rõ ràng ta sẽ không khách khí!”
Ánh mắt Khấu Nam Trúc tràn ngập miệt thị nhìn qua, thư viện cũng không lớn, chỉ mới chạy vài bước đã thở thành như vậy, còn dám nói không khách khí với nàng?
Nữ tử rõ ràng nhìn thấy ánh mắt miệt thị của Khấu Nam Trúc, biểu tình cứng lại, tựa hồ cũng cảm giác lời mình nói không có tính thuyết phục.
Biểu tình mất tự nhiên đứng dậy, nỗ lực khống chế hô hấp để bản thân thoạt nhìn không chật vật xấu hổ như vậy. Nhưng hiệu quả tựa hồ cũng không tốt.
Vào lúc nữ tử xấu hổ không biết làm sao, cửa phòng trước mắt được mở ra từ bên trong.
Mở cửa đúng là Giang Hưng Nghiêu, vẻ mặt hắn hiện lên kinh ngạc nhìn Khấu Nam Trúc, không biết nàng làm sao lại có thể tìm tới.
“Thê chủ?”
“Không mời ta vào ngồi?”
Giang Hưng Nghiêu cảm giác sống lưng có chút lạnh, tựa hồ tâm tình thê chủ không tốt lắm.... Nhưng hắn hiện tại cũng là người có chuyện cầu, chủ nhân nơi này còn ở bên trong.
Mời người đi vào tựa hồ không phải là chuyện hắn có thể làm chủ, bất quá người này là thê chủ của hắn, hắn khẳng định không thể để nàng ở ngoài cửa. Chỉ có thể xấu hổ dịch sang hướng bên cạnh vài bước đem cửa phòng lộ ra, để Khấu Nam Trúc thuận tiện đi vào.
“Hừ. Căn phòng này của ta hiện giờ là ai cũng đều có thể tùy tiện ra vào?” Thanh âm nữ tử mang theo bất mãn từ trong phòng truyền ra.
Nử tử gác cửa ngăn cản Khấu Nam Trúc trước đó, biểu tình trên mặt phút chốc biến thành sợ hãi: “Thực xin lỗi lão sư, là học sinh vô năng không ngăn được người.”
“Đúng thật là vô năng.” Nữ tử được xưng là lão sư kia còn chưa nói chuyện, Khấu Nam Trúc đã trực tiếp không khách khí tiếp lời. Nàng cũng không có ý tứ trào phúng người khác, chỉ nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng nàng.
Làm một người trông cửa như vậy, phỏng chừng mười người thì không ngăn được chín người.
Sắc mặt nữ tử trông cửa nghe vậy một hồi xanh một hồi đỏ, nhìn qua không tốt lắm, phỏng chừng lúc này nếu không phải lão sư nàng ta còn ở trong phòng, nàng ta đã không duy trì được hình tượng người đọc sách chửi ầm lên.
“Vương Ngũ, ngươi đi xuống trước đi.” May mà lão sư của nữ tử kia lên tiếng, nàng ta mới không cần đối mặt với Khấu Nam Trúc, “Không biết, vị nương tử này là người ở đâu?”
Khấu Nam Trúc giương mắt nhìn lại, là một nữ tử gần 40 tuổi, một thân áo bào trắng nho nhã. Toàn thân trên dưới đều tản ra hơi thở người đọc sách.
“Ngươi là Mã Tố?”
Nữ tử nhíu mày, tựa hồ bất mãn với chuyện Khấu Nam Trúc làm lơ lời bà nói.
Người đọc sách từ trước đến nay tôn sư thủ lễ*(tôn trọng lão sư, gặp phải biết hành lễ), Khấu Nam Trúc không mời tự đến, còn không chút khách khí tìm vị trí cho mình ngồi xuống. Trên hết còn gọi thẳng cả tên bà, ấn tượng đầu tiên có thể nói là kém đến không thể kém hơn.
Giang Hưng Nghiêu thấy bầu không khí trong phòng không quá thích hợp, nhanh chóng lên tiếng hoà giải: “Mã cử nhân, vị này chính là nương tử nhà ta. Chắc là lo lắng cho ta mới trực tiếp tiến vào tìm ta.”
Khấu Nam Trúc nhìn đôi tay cung kính hữu lễ của Giang Hưng Nghiêu, nhướng mày, nàng thật sự không thích lễ tiết rườm rà của người đọc sách kia, Giang Hưng Nghiêu cũng đừng "học cái xấu" đó chứ.
“Hừ!” Mã cử nhân thấy bộ dáng Giang Hưng Nghiêu "Tri thư đạt lý", sắc mặt xem như chuyển biến tốt hơn một chút.
Khấu Nam Trúc tất nhiên đoán được mục đích Giang Hưng Nghiêu tới nơi này, nàng cũng không muốn bởi vì sự xuất hiện của bản thân mà phá hủy đi kế hoạch của hắn, đành phải ngồi ở một bên không lên tiếng.
Khấu Nam Trúc tới, Giang Hưng Nghiêu cũng không còn tâm tình làm trò "nước ấm nấu ếch xanh"* như trước đó nữa. Chỉ có thể hỏi Mã cử nhân một lần nữa, có nguyện ý đến tiệm sách của hắn toạ trấn*(trấn giữ) không.
*Nước ấm nấu ếch xanh (Ngụ ý của câu này hơi dài, Tuyết sẽ giải thích cuối chương, nhưng trong đây thì ý GHN không muốn tiếp tục làm những hành động để MT thấy cảm động)
“Mã cử nhân, điều kiện ta nói không biết ngài đã suy nghĩ như thế nào?”
Trên mặt Mã cử nhân lộ vẻ khó xử, bộ dáng do dự như bị ép buộc: “Thành ý của ngươi ra ta thấy rất đủ, chỉ là trong lúc nhất thời ta thật sự khó dứt bỏ Mã thị thư viện. Tuy rằng sinh ý thư viện không được tốt, nhưng đây là tâm huyết nửa đời của ta.”
Giang Hưng Nghiêu có chút thất vọng, nhưng hắn cũng không thể cường ngạnh bức bách bà dời đến tiệm sách Trúc Nghiêu của hắn, chỉ là nhiều ngày nỗ lực như vậy xem như uổng phí rồi.
*Nước ấm nấu ếch xanh: Là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ
Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.
Chương 58