Editor: Ái Tuyết
Tư Ngọc thấy thế cũng bắt đầu nghiêm túc, sau khi thử mấy chiêu đầu tiên, phát hiện ra những chiêu thức này đối với Khấu Nam Trúc mà nói căn bản không đau không ngứa, tựa như hài tử đang nghịch phá nhảy nhót. Tư Ngọc hít sâu một hơi bắt đầu dùng toàn bộ thủ đoạn đã học được so chiêu. Chỉ là thực lực hai bên cách nhau quá xa, Tư Ngọc công kích không thành ngược lại còn bị Khấu Nam Trúc cố ý hay vô tình chiếm không ít tiện nghi.
Dần dần Tư Ngọc không ổn định được hơi thở, bị Khấu Nam Trúc trở tay một cái ôm cả người hắn vào trong lòng ngực, không thể động đậy.
“Thê chủ, nàng đây là phạm quy.”
“Là võ nghệ chàng không bằng người, nếu cho chàng đi áp tiêu, trên đường bị người khác trêu đùa như vậy, chàng sẽ làm thế nào?”
Bên tai bị thổi nhiệt khí, lỗ tai Tư Ngọc vừa nhột vừa ngứa, không được tự nhiên giãy giụa một chút lại bị Khấu Nam Trúc dùng sức chế trụ giam cầm, không thể động đậy.
“Cho dù ta đi ra ngoài khẳng định sẽ cùng sư phó cải trang thành nữ tử, lại nói nếu bị người khác làm như vậy, sao có thể giống thê chủ chứ, như vậy...”
“Như vậy cái gì?”
Khấu Nam Trúc sáp lại gần, độ ấm trên người Tư Ngọc cách quần áo truyền tới người nàng, không khỏi có chút thoả mãn, vui vẻ.
“Như vậy.., càn rỡ như vậy, bây giờ đang ở bên ngoài, thê chủ! Nàng mau thả ta ra, nếu để người khác nhìn thấy sẽ không tốt.” Tư Ngọc sợ bị sư phó thấy, về sau hắn còn mặt mũi nào đối mặt với y.
“Yên tâm, không có ai.” Bàn tay không an phận giống như cá chạch, theo cổ áo liền chui vào.
Tư Ngọc cảm nhận được bàn tay tác loạn*(làm loạn) trước ngực, thân ảnh cứng còng.
“Thê chủ! Không được! Nếu nàng muốn, chúng ta trở về được không.” Trong lời nói Tư Ngọc mang theo cầu xin, hắn thật sự sợ hãi bị người khác nhìn thấy, lúc đó hắn chỉ có thể oán hận nhảy xuống giếng a.
“Không cần khẩn trương, gần đây có người hay không, ta đều có thể cảm nhận được. Nghe lời, hửm?” Khấu Nam Trúc nổi lên hứng thú, nửa lừa nửa gạt đem Tư Ngọc dựa vào trên thân cây.
Bởi vì khẩn trương, Tư Ngọc so với ngày trước càng thêm kích động, hơn nữa cảm giác bí ẩn kí©h thí©ɧ phá lệ khiến người ta bị dụ hoặc, hưởng thụ.
“Hư, nhỏ giọng chút, cẩn thận có người nghe thấy.”
Tư Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên, “Là có người tới sao?” Khấu Nam Trúc thậm chí có thể cảm nhận được thứ trong cơ thể đột nhiên muốn bắn ra, cảm giác này quả thực là muốn mệnh nàng a.
“Yên tâm, nhỏ giọng chút sẽ không bị phát hiện.”
“Không được, thê chủ. Bị thấy thì làm sao bây giờ.” Cả người Tư Ngọc chui vào trong lòng ngực Khấu Nam Trúc run nhè nhẹ.
Thấy hắn thật sự sợ hãi, Khấu Nam Trúc cũng không dám trêu chọc quá mức.
“Không có việc gì, vừa rồi ta lừa gạt chàng đó. Không có người, không cần tưởng tượng rồi sợ hãi a. Nghĩ đến ta đi, nghĩ đến ta mang đến cho chàng cảm giác như thế nào là được.”
Tư Ngọc gắt gao bắt lấy Khấu Nam Trúc, như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, lưng dựa vào thân cây, theo động tác của hai người khẽ đong đưa.
Lá cây ngượng ngùng đều muốn cuộn tròn lại, thẳng đến khi Tư Ngọc bị kí©h thí©ɧ không thể đứng thẳng, Khấu Nam Trúc mới buông tha hắn, đem quần áo trên người mặc tốt mới nhẹ nhàng ôm người trở về nhà.
Khấu Nam Trúc thỏa mãn đạt được mục đích, lúc này mới nói đến ý đồ hôm nay nàng tới. Nàng cũng không phải muốn ngăn cản Tư Ngọc mở tiêu cục, chỉ là kiến nghị hiện tại không nên mở, có thể mở võ quán trước cũng được.
Điều kiện thiết yếu để mở một tiêu cục cần phải có lượng lớn người biết võ nghệ. Nhận người từ bên ngoài vào sợ rằng không đủ trung tâm*(lòng trung thành), nhưng nếu mở võ quán trước, có thể nói là tự mình bồi dưỡng người thích hợp.
Hơn nữa Võ Long ở phương diện này cũng có kinh nghiệm, có thể giúp được Tư Ngọc.
Tư Ngọc nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý, liền đem kế hoạch của mình thay đổi một chút, bắt đầu từ võ quán trước.
Tiệm ăn sáng của Bối Bác Văn thật ra cũng không cần chuẩn bị quá nhiều, về phía nhóm Linh Thánh ở giai đoạn đầu mới thật sự bận rộn. Bối Bác Văn tìm vài phụ bếp có trù nghệ không tồi mua về, lúc khai trương vô cùng náo nhiệt.
Tiệm ăn sáng có rất nhiều món, hương vị ngon, hơn nữa lại có không ít món ăn mới mẻ. Sinh ý cũng rất tốt, đây cũng coi như là một sự khích lệ đối với Bối Bác Văn, dù sao cũng là lần đầu tiên hắn mở cửa hàng.
“Chưởng quầy, đây là thứ gì?” Một nữ tử tới xem náo nhiệt chỉ vào thức ăn hình tròn bên trong cái rổ hỏi.
Bề ngoài vàng tươi, nhìn qua rất muốn ăn, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy. Hôm nay nghe hàng xóm nói nơi này khai trương tiệm ăn sáng. Đồ ăn bên trong không những rẻ mà còn ăn rất ngon, mấu chốt là ở những tiệm ăn sáng khác cũng không có bán các món ăn giống vậy.
Bối Bác Văn cười khanh khách giới thiệu: “Đây bánh đường rán, nếu ngài thích ăn đồ ngọt có thể thử một cái. Đây là món ăn bán chạy nhất trong tiệm chúng ta đó, hôm nay chỉ còn dư lại một cái này.”
“Bánh đường rán? Là làm như thế nào a!”
Lần đầu tiên nữ tử nghe đến từ này, tò mò đánh giá không biết bánh đường rán được làm như thế nào, cho nên cứ đứng ở đó dò hỏi.
Bối Bác Văn còn chưa kịp nói, người xếp hàng phía sau đã lên tiếng: “Ngươi có thể mua nhanh lên được không, chưa nghĩ ra muốn ăn cái gì chi bằng để ta mua trước đi!”
“Đúng vậy! Nhanh lên a, không mua bánh đường rán thì để ta mua. Hôm nay ta tới chính là vì nó đó!”
Nữ tử quay đầu lại liền thấy phía sau nàng ta không biết từ khi nào đã xếp thành một hàng dài. Trong lúc nàng ta do dự, trên mặt những người phía sau đều lộ ra biểu tình không kiên nhẫn.
“Vậy lấy cho ta một cái bánh đường rán, thêm một phần... bánh bí đỏ hạt mè đi.” Nữ tử thấy vậy nhanh chóng chọn hai dạng đồ ăn khác nhau.
Những người phía sau lúc này mới không bất mãn nữa, một đám người giống như ác lang gấp không chờ nổi mua đồ ăn sáng mình muốn.
Nữ tử vừa tìm được vị trí ngồi xuống nhìn thấy bộ dáng của nhóm người này, trong lòng không khỏi nói thầm, bọn họ đói bụng lắm sao? Đã bao lâu rồi chưa ăn cơm a? Giây tiếp theo lấy đũa kẹp bánh đường rán trong chén lên cắn một ngụm.
Bên ngoài được rán xốp giòn, bên trong là nhân đậu sên đường, ngọt mà không ngán. Chỉ cắn một ngụm, nữ tử đã mở to hai mắt, đây là mỹ thực của thần tiên sao?
Tốc độ ăn không khỏi nhanh hơn, đáng tiếc bánh đường rán chỉ ăn mấy ngụm đã hết, hơn nữa cái này còn là cái cuối cùng của ngày hôm nay. Trong lòng nữ tử tiếc hận lại đem đũa duỗi về phía bánh bí đỏ hạt mè trong chén, thế nhưng lại là nhân đậu xanh nghiền nhuyễn! Hương vị này không thua gì điểm tâm trong các tửu lâu lớn.
Bối Bác Văn liếc mắt nhìn thấy loạt biểu tình của nữ tử kia, trong lòng buồn cười. Xem ra ngày mai có thể hắn lại có thêm một khách hàng quen a.
Sinh ý cửa tiệm Bối Bác Văn như hoả bốc cao lên trời, rất nhanh thanh danh đã truyền khắp ngõ lớn hẻm nhỏ, tiệm ăn sáng chậm rãi bước lên quỹ đạo.
Cửa hàng của nhóm Tư Ngọc cũng đã chuẩn bị không sai biệt lắm. Bối Bác Văn đem cửa tiệm giao cho chưởng quầy xử lý, hắn vội vàng hổ trợ giúp đỡ nhóm Tư Ngọc.
“Thê chủ, nàng cảm thấy bố trí như vậy được không?” Linh Thánh kéo Bối Bác Văn cùng Khấu Nam Trúc tới cho hắn ý kiến, cửa hàng thêu của hắn dự tính sẽ bán ra các loại trang phục cùng thêu phẩm, cho nên diện tích cửa hàng cần khá lớn. Đối với bố cục không gian, hắn do dự lưỡng lự rất lâu.
“Giai đoạn đầu chàng có thể làm ra một loại đồ vật tiêu biểu để tuyên truyền, sau khi danh tiếng cửa hàng tăng lên, chàng lại làm ra thêm những chủng loại khác, đa dạng hơn.” Khấu Nam Trúc châm chước một chút đưa ra ý kiến, nói: “Đối với người am hiểu trang phục như chàng mà nói, lúc khai trương chàng có thể thiết kế ra mấy kiểu y phục mới mẻ, độc đáo không kém phần nổi bật, để trưng bày chỗ dễ nhìn thấy nhất trong cửa tiệm. Diện tích trong tiệm lớn có thể dùng để trưng bày trang phục, những nơi phía trên có thể dùng để bày biện khăn, túi thơm hoặc những thêu phẩm khác.”
Y phục trên người Khấu Nam Trúc đều là tự tay Linh Thánh làm ra, kiểu dáng cũng là do Linh Thánh tự mình thiết kế. Ít nhất quần áo nàng mặc đi ra ngoài chưa từng đυ.ng hàng cùng người khác, hơn nữa kiểu dáng thoạt nhìn so với y phục trong các tiệm quần áo càng thêm mới mẻ độc đáo.
Nghe xong lời Khấu Nam Trúc nói, Linh Thánh cúi đầu suy nghĩ một lúc.
“Đây là ý kiến hay đó thế chủ. Giai đoạn đầu quan trọng nhất là đem thanh danh truyền ra. Vừa vặn gần đây ta cũng thiết kế ra vài kiện y phục mới, hoa văn trên đó cũng do ta vẽ ra, đến lúc đó ta lại thêu ra mấy cái đai lưng cùng khăn. Như vậy, vào ngày khai trương sẽ lấy chúng ra làm tặng lễ cho những ai mua hàng chỗ ta.”
“Ân.” Khấu Nam Trúc gật đầu, còn muốn nói cái gì, đã thấy Linh Thánh quay đầu bận rộn thêu khăn của mình.
Nghĩ lại gần đây mọi người đều bận rộn, Khấu Nam Trúc đột nhiên cảm giác mấy người bọn họ từ sau khi có chuyện để làm, đã không còn vây quanh nàng nữa, trong lòng không biết tại sao có cảm giác bị bỏ rơi.
Hết chương 56