Editor: Ái Tuyết
Khi Khấu Nam Trúc rảnh rỗi sẽ đi dạo quanh ruộng, đậu phộng dựa theo phương pháp gieo trồng trong sách, trưởng thành nhìn qua rất tốt. Hơn một tháng là có thể thu hoạch.
Mạnh Gia cũng là người trong thôn, trước kia là tiểu đội trưởng, nhưng Khấu Nam Trúc thấy nàng ta là người linh hoạt có năng lực lãnh đạo, nên đề bạt một chút, hiện tại xem như là người quản lí ruộng đồng này. Mạnh Gia cũng không cô phụ Khấu Nam Trúc đề bạt, làm việc rất nghiêm túc.
“Khấu nương tử, ngài đến rồi.”
“Ân, Mạnh Gia. Gần đây ngoài ruộng có xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện lớn thì không có, chỉ có một ít việc vặt, ta cũng đã giải quyết.” Mạnh Gia bắt đầu thuật lại những chuyện lớn nhỏ phát sinh gần đây cho Khấu Nam Trúc nghe.
“Ân. Ngươi xử lý rất tốt. Cây trồng trong ruộng là căn cơ, thời điểm quản lý tuyệt đối không thể phát sinh bất cứ chuyện gì chậm trễ.”
Mạnh Gia nghe rất nghiêm túc,: “Ta biết, Khấu nương tử, ta tuyệt đối sẽ quản lý người dưới thật trật tự, cũng đem ruộng đất xử lý gọn gàng, ngăn nắp.”
Ra khỏi ruộng, Khấu Nam Trúc lại đi đến nhà xưởng, năm đầu tiên toàn bộ hạt mè thu hoạch được đều đem đi ép dầu, hiện tại chỉ còn dư lại một phần nhỏ, nhóm nhân công lúc này vẫn đang tiến hành chế biến. Trong sân xưởng miến còn đang phơi không ít miến, bất quá thời tiết lúc này đang nắng nóng, quá trình chế biến cũng rút ngắn lại không ít.
Xem tình hình thị trường hiện tại, doanh số dầu mè vượt xa hơn miến, chờ đến khi chế biến dầu đậu phộng đưa ra thị trường, sợ rằng lúc đó sẽ bùng nổ hơn so với dầu mè.
Khấu Nam Trúc tính toán chỉ còn hơn một tháng nữa sẽ thu hoạch được đậu phộng, năm nay không trồng khoai lang đỏ. Một nửa ruộng đất trồng hạt mè, nửa còn lại trồng đậu phộng. Bảo đảm nguồn cung cấp dầu đậu phộng cùng dầu mè rất sung túc.
Khấu Nam Trúc kêu Thành đem nhóm công nhân triệu tập đến đây họp bàn.
“Nguyên vật liệu còn lại trong nhà xưởng không nhiều lắm, mấy tháng nay vất vả cho các ngươi rồi, chờ tới khi hoàn thành xong đợt này sẽ đến mùa thu hoạch đậu phộng trong đất, từ giờ đến lúc đó mất khoảng một tháng. Một tháng này các ngươi có thể nghỉ nguyên lương rồi”
Nghỉ ngơi thì mọi người đều hiểu được, nhưng cái từ nghỉ nguyên lương này thì mọi người nghe lại không hiểu.
"Nghỉ nguyên lương, chính là tháng này các ngươi không cần làm việc, nhưng vẫn được lấy tiền công.”
“Khấu nương tử, thật sự như vậy à?” Chuyện tốt như vậy, trước kia đều chưa từng nghe qua. Những chủ tử bên ngoài không phải nghĩ biện pháp áp bách bọn họ thì cũng là khấu trừ tiền công. Suy cho cùng thì bọn họ đều mang nô tịch, địa vị thấp nhất trong cuộc sống này.
“Đương nhiên là thật, nhưng có vài lời nói ta muốn nói rõ trước. Phàm là người làm việc chỗ này, đều linh hoạt chút cho ta, miệng phải kín đáo gắt gao. Nếu tiết lộ những phương pháp chế biến trong này ra, mặc kệ là vô tình hay cố ý, ta đều đem các ngươi vào núi cho hổ ăn.”
Những người này đều là hạ nhân mang nô tịch Khấu Nam Trúc mua về, khế ước bán thân của bọn họ đều ở trong tay Khấu Nam Trúc, có khế ước bán thân, cho dù Khấu Nam Trúc xử tử bọn họ quan phủ cũng không quản tới. Cũng bởi vì vậy, Khấu Nam Trúc mới mua bọn họ về làm việc trong nhà xưởng.
“Bất quá các ngươi cũng biết, ta không phải chủ tử hà khắc. Nếu đổi là người khác đến mua các ngươi, không chỉ không cho tiền công, còn không đem các ngươi đối xử như con người, càng không màng đến sống chết các ngươi, bóc lột hết sức lao động của các ngươi. Nhưng ở nơi này của ta, các ngươi đều giống những người bình tịch*(người tự do, người bình thường), sẽ phát tiền công cho các ngươi, thậm chí trong thời gian nghỉ ngơi ta cũng không can thiệp quá nhiều vào tự do các ngươi. Nhưng đây cũng không đại biểu ta là người nhân từ, một khi ta phát hiện ra có kẻ phản bội, lập tức xử tử. Thậm chí những kẻ biết mà không báo, bao che cho nhau cũng đều bị xử tử.”
“Thành, đem người dẫn tới.”
Khấu Nam Trúc uy hϊếp xong, phân phó Thành đem kẻ phản bội đẩy đi vào, một tháng trước người này đã bị Thành phát hiện ra điểm bất thường nên đã bẩm báo Khấu Nam Trúc, Khấu Nam Trúc cũng không vội xử trí nàng ta, bởi vì muốn giữ đến bây giờ.
Chỉ thấy một người toàn thân đều là máu không còn tứ chi, bị Thành kéo đi vào, trên mặt đất lưu lại một đường máu thật dài.
“Người này bị người khác thu mua, ý đồ muốn đem bí mật trong nhà xưởng tiết lộ cho người khác. Bị bắt trở về còn cãi bướng không thừa nhận, ỷ vào bản thân có chút võ nghệ còn đả thương người khác muốn chạy trốn. Ta liền sai người rút đầu lưỡi nàng ta, chặt đứt tứ chi. Bất quá chỉ vì muốn cho các ngươi chính mắt nhìn thấy kết cục của kẻ phản bội, nên ta đã dùng nhân sâm giữ mạng nàng ta lại, mới giúp nàng ta sống lâu hơn được một tháng.”
Khấu Nam Trúc dùng ngữ khí bình đạm nói, dường như chỉ là một chuyện con cỏn không có gì ghê gớm, mọi người đều nhìn thấy tình cảnh người nằm trên mặt đất không rõ sống chết, một cổ lạnh lẽo dâng lên từ trong xương đến đỉnh đầu.
“Đương nhiên từ trước tới nay ta là người thưởng phạt phân minh, nếu các ngươi đủ trung tâm, cũng đủ dụng tâm. Ta sẽ nguyện ý cho các ngươi thoát khỏi nô tịch trở thành bình tịch.”
Đánh một cây gậy lại cho một trái táo ngọt. Nô tịch là chuyện mà những người này để ý nhất, Khấu Nam Trúc treo ra dụ hoặc lớn như vậy, không thể không nói hiệu quả cực kỳ tốt, trong mắt mọi người đều hiện lên lửa nóng, đối với tương lai sau này càng thêm hy vọng.
Khấu Nam Trúc thấy mình đã gõ đúng chỗ, giữ một mình Thành lại, giải tán những người khác trước.
“Thành, một tháng sau sẽ thu hoạch đậu phộng, đến lúc đó công nhân hai nhà xưởng sẽ xác nhập lại với nhau, mọi người đều cùng nhau sản xuất dầu đậu phộng. Đến lúc đó ta cần ngươi quản lý bọn họ thật tốt, phân công hợp tác hợp lý, không cho phép xảy ra bất luận sai lầm nào.”
“Vâng, Khấu nương tử.” Thành là người không thích nói nhiều, nghiêm túc đồng ý theo lệnh Khấu Nam Trúc.
Khấu Nam Trúc lại đi kiểm tra một chút công cụ ép dầu, sau khi thấy mọi thứ đều ổn thỏa mới rời đi.
Một tháng sau, trong nhà xưởng lặng yên bắt đầu sản xuất dầu đầu phộng. Trình tự làm dầu phộng cùng với dầu mè tương tự nhau, chỉ là sau khi đem đậu phộng rửa sạch sẽ, nghiền nát rồi rang lên.
Sau khi rang xong đậu phộng cần phải dùng đến máy ép, nơi này tất nhiên không có máy ép, Khấu Nam Trúc chỉ có thể đặt làm một cái chày gỗ cùng thùng gỗ. Đem đậu phộng đã rang qua đổ vào trong thùng gỗ, sau đó lại đặt lên đó một tấm ván gỗ có đường kính khớp lọt vào thùng. Cuối cùng dùng chày gỗ dùng sức gõ, cho đến khi đậu phộng bên trong bị ép thành một cái bánh đậu phộng cứng rắn, lúc này lỗ nhỏ dưới đáy thùng không còn chảy ra dầu mới thôi. Bước còn lại cũng giống như lúc làm dầu mè, đợi đến khi lắng đọng đã có thể dùng.
Bởi vì dùng phương pháp nguyên thủy nhất, cho nên phải hao phí lượng lớn nhân lực. Đối với những công nhân tiếp nhận trình tự công việc này, Khấu Nam Trúc phá lệ trợ cấp thêm ngân lượng.
Có dầu đậu phộng, Khấu Nam Trúc không vội vã cho lên kệ cửa hàng lương du, mà tính toán khai trương cửa hàng thứ hai là tiệm ăn vặt bằng dầu chiên.
Món đầu tiên được đẩy ra chính là ba loại khoai sợi chiên, khoai lát chiên, thịt chiên giòn. Bởi vì Khấu Thị Ăn Vặt kế cạnh Khấu Thị Lương Du, người tới mua dầu mè cách thật xa đã ngửi được mùi khoai chiên.
Ở hiện đại khoai sợi, khoai lát thịnh hành toàn cầu, bởi vì giá cả không cao, cho nên ở nơi này cũng nhấc lên một đợt tranh mua náo nhiệt. Giá cả dầu ăn rất quý, người nơi này bình thường xào rau đều không nỡ bỏ ra thì làm sao ăn được đồ ăn chiên bằng dầu?
Huống chi đồ ăn chiên dầu giá cả lại thấp như vậy, cho dù là gia đình bình thường cũng có thể cách vài bữa mua mấy cân về nếm thử. Không bao lâu, lượng người trên phố Thánh Thạch so với lúc mới xây phố còn đông hơn, đây còn là tình huống chỉ dựa vào hai gian cửa hàng.
Hết chương 54