•Editor: Ái Tuyết Tiền huyện lệnh mắt sắc nhìn thấy Khấu Nam Trúc đang đứng trông coi trước cổng một cửa hàng, vội vàng dẫn người đi qua.
“Vương thị sát, người kia chính là Khấu Nam Trúc, hiện giờ cửa hàng trên phố này đều là của nàng ấy.”
Vương Hướng Mộng liếc mắt Tiền huyện lệnh, cũng hiểu rõ vì sao bà ta lại mang mình đi tới chỗ này, nguyên lai đường phố này đã thay đổi chủ nhân, cho nên không muốn tiếp tục cho bà "Chỗ tốt" nữa.
“Vậy sao? Vậy chúng ta đi qua đó xem một chút đi.” Vương Hướng Mộng nhấc chân đi về phía Khấu Nam Trúc, Tiền huyện lệnh ở phía sau chạy chậm đuổi theo.
Khấu Nam Trúc vẫn luôn chú ý bên kia, đương nhiên biết hành tung hai người bọn họ, đợi đến khi hai người tới gần, nàng mới xoay người chào hỏi.
“Tiền Huyện lệnh.”
“Khấu Nam Trúc, vị này chính là Vương thị sát của Châu thành. Mỗi năm Châu thành sẽ phái người xuống khảo sát trấn chúng ta mà người được phái xuống chính là Vương thị sát.”
Khấu Nam Trúc nhìn về phía Vương Hướng Mộng, hành lễ: “Vương thị sát.”
“Ân,” Chức quan Vương Hướng Mộng so với Huyện lệnh tất nhiên lớn hơn, ngay cả Nữ hoàng cũng đều được gặp qua. Nàng ta đánh giá thấy Khấu Nam Trúc không phải nhân vật tầm thường, khí chất cả người không phải người bình thường có thể có được. Thật ra nếu con phố này đặt ở trong tay nàng so với ở trong tay Tiền huyện lệnh có lẽ càng tốt hơn.
“Nghe Tiền huyện lệnh nói, ngươi đem tất cả cửa hàng ở con phố mua hết?”
“Đúng vậy.”
“Nhìn ngươi tuổi còn trẻ nhưng thật ra rất quyết đoán, hy vọng con phố này đặt ở trên tay ngươi có thể giúp nó thoát thai hoán cốt
*(thoát khỏi cái cũ, trở thành cái tốt đẹp hơn).
Con phố này cũng không nhỏ, lúc trước Châu thành cho tu sửa con phố này cũng ôm hy vọng rất lớn với nó. Muốn thông qua con phố này kéo nền kinh tế cho Vạn Thạch trấn, chẳng qua từng ấy năm tới nay, nó cũng không đạt tới hiệu quả như mong muốn.”
“Tất nhiên rồi, sang năm thời điểm Vương thị sát quay trở lại lần nữa sẽ thấy nơi này biến hoá hoàn toàn.” Khấu Nam Trúc cũng không phải người quá mức khiêm tốn.
Vương Hướng Mộng nhìn Khấu Nam Trúc cả người đều tràn ngập tự tin liền ha ha ha cười to, nói ba tiếng "Tốt".
“Tốt! Tốt! Tốt! Sang năm ta trở lại chắc chắn sẽ tới phố Thánh Thạch này xem trước.”
Tiền huyện lệnh bên cạnh nghe được sắc mặt không tốt lắm, này còn không phải đánh vào mặt bà sao? Trong tối ngoài sáng đều đang nói bà không có bản lĩnh, làm hoang phế phố Thánh Thạch nhiều năm như vậy. Bà cũng muốn xem thử Khấu Nam Trúc này làm sao biến con phố này cải tử hồi sinh.
Sau khi Khấu Nam Trúc cùng Vương thị sát hàn huyên vài câu, Tiền huyện lệnh thấy thế chen vào nói muốn dẫn Vương thị sát đưa tới nơi phương khác xem, Khấu Nam Trúc cũng không giữ người, lễ nghĩa chu đáo đem hai người tiễn đi.
Chức quan thị sát này tuy nói quyền lực không phải đặc biệt lớn, nhưng chỗ tốt lại đặc biệt nhiều.
Chức trách nàng ta là khảo sát tình huống phát triển các thôn trấn thuộc Châu thành, cũng cho ra các ý kiến. Khuyến khích các hương trấn phát triển sau đó kéo theo toàn bộ Châu thành cùng phát triển hoàn chỉnh.
Vương Hướng Mộng là người phụ trách chuyên môn thị sát Vạn Thạch trấn, trừ cái này ra nàng ta còn có một thân phận khác chính là con rể Tổng đốc Châu thành Trương Tình. Cho nên công việc nhẹ nhàng béo bở này mới có thể rơi vào tay nàng ta.
Nàng vẫn nên tạo ấn tượng tốt một chút với nàng ta, trước khi Vương Hướng Mộng rời đi, Khấu Nam Trúc lặng lẽ cho nàng ta phần tặng lễ xa xỉ.
Về phần Tiền huyện lệnh, Khấu Nam Trúc không đưa ra bất kỳ thứ gì. Chuyện lần trước bà ta giở công phu sư tử ngoạm nàng còn chưa có quên đâu.
Nếu mối quan hệ tốt đẹp nàng không ngại đưa thêm chút lễ vật, nhưng đối với người có lòng tham không đáy, nàng không muốn chèo kéo làm gì.
Thời gian trôi qua nhanh, trong nháy mắt đã sắp đến Tết. Sáng sớm 29 tháng chạp, Bối Bác Văn đã ngao xong hồ nhão, trước đó Giang Hưng Nghiêu đã viết các câu đối để dán lên trên cửa.
“Thê chủ, bên trái nâng lên trên một chút.”
Khấu Nam Trúc tự mình trèo lên cao dán câu đối xuân lên hai bên cửa, nhóm Bối Bác Văn cứ một hai muốn đứng dưới giúp nàng canh chỉnh. Khấu Nam Trúc bất đắc dĩ chỉ có thể giả vờ làm sai một chút, để cho mấy người bọn họ có đất dụng võ.
“Như vậy à? Đúng chưa?”
“Vừa vặn rồi, cứ như vậy đi thê chủ, dán lên đi.”
“Tốt.” Khấu Nam Trúc thở ra một hơi, rốt cuộc cũng dán xong toàn bộ. Rõ ràng tự nàng có thể trực tiếp dán lên, vì muốn phối hợp mấy người bọn họ còn phải cố ý dán lệch.
Dán xong câu đối xuân, Linh Thánh hứng thú bừng bừng dọn ra vài sọt pháo đa dạng các loại, có vẻ muốn đốt luôn ngay bây giờ.
“Linh Thánh, pháo này phải chờ tới giờ Tý mới phóng. Hiện tại đệ đốt rồi tới buổi tối chúng ta lấy gì đốt a?” Bối Bác Văn thấy Linh Thánh lúc này đã gấp không chờ nổi muốn soàn soạt đốt pháo, nhanh chóng lên tiếng ngăn cản.
“Không sao đâu, ta mua rất nhiều, trong phòng còn có mấy sọt nữa, cũng đủ đốt.”
“Bác Văn ca ca, huynh để cho Tam ca đốt đi, huynh ấy mỗi ngày đều đi vài vòng ngắm mấy sọt pháo này đó, tựa hồ sợ chúng nó mọc cánh bay đi mất.” Giang Hưng Nghiêu che miệng cười nói.
Bối Bác Văn buồn cười lắc đầu: “Minh Mộc từ khi có thân mình thế nhưng đã ổn trọng hơn rất nhiều, làm sao đệ lại càng lúc càng giống hài tử a. Đi thôi, cách sân xa một chút, tránh quấy nhiễu bụng Minh Mộc.”
“Ha ha ha, yên tâm đi, đệ đi ra bên ngoài đốt!” Linh Thánh kéo sọt ra bên ngoài, nhưng pháo trúc quá nặng, bước chân hắn nghiêng nghiêng ngã ngã. Khấu Nam Trúc nhìn không được, đi lên giúp hắn nâng sọt ra ngoài sân.
“Cảm ơn thê chủ!”
Thời điểm Khấu Nam Trúc tiếp nhận sọt pháo không cẩn thận đυ.ng phải tay Linh Thánh, trong lòng Linh Thánh ẩn ẩn cảm giác ngọt ngào, nghĩ đến mấy ngày hôm trước thê chủ ngủ lại phòng hắn, trong lòng cực kỳ vui mừng.
Hắn còn nghĩ thê chủ có phải đã không còn thích hắn nữa hay không, nhưng thê chủ hai ngày liên tiếp đều ngủ lại phòng hắn, khiến cho hắn có nhiều hơn vài phần cảm giác an toàn.
Linh Thánh đốt pháo cả một lúc lâu, Giang Hưng Nghiêu cũng không sợ lạnh chạy ra xem náo nhiệt, còn lại mấy người ngồi trong đình vừa xem vừa ăn mứt hoa quả, tiếng cười tiếng nói vang vọng một mảnh. Hơi thở năm mới lặng lẽ tiến đến.
Tới bữa tối, Bối Bác Văn chuẩn bị cả một bàn lớn đồ ăn, Khấu Nam Trúc nhìn này đó đồ ăn, trong lúc nhất thời cũng không biết nếm cái nào trước!
“Thê chủ! Để ta giúp Bác Văn ca ca giới thiệu nha. Những đồ ăn này đều có ngụ ý trong đó, chờ ta giới thiệu xong nàng lại suy xét ăn cái nào trước cũng được.”
Nghe xong lời Giang Hưng Nghiêu nói, Khấu Nam Trúc cũng dậy lên hứng thú.
“Nga? Vậy chàng nói thử xem.”
“Món này tên là [Túi Phúc Trăm Tài], cách làm là sau khi đem lá cải trắng rửa sạch, trần qua nước sôi rồi vớt ra, sau đó lấy một lượng thịt vừa phải làm thành nhân bao lại mới dùng một cọng rau thơm đã trần qua nước sôi cột lại, hoàn chỉnh thành hình dạng một cái [Túi Phúc] đó. Cải trắng đồng âm với "Trăm Tài", ngụ ý: Trăm tài hội tụ, vàng bạc đầy nhà!”
Giang Hưng Nghiêu chỉ vào một dĩa đồ ăn trước mặt Khấu Nam Trúc, giải thích tỉ mỉ kỹ càng, ngay cả cách làm như thế nào cũng đều nói ra.
“Ngụ ý này không tồi, hơn nữa xem ra chàng cũng ở trong phòng bếp hỗ trợ, bằng không sẽ không biết rõ như vậy đi.”
“Đó là đương nhiên, cả bàn đồ ăn này chính là năm người chúng ta đồng tâm hiệp lực làm ra đó, nàng lại nhìn món này đi thê chủ.”
Giang Hưng Nghiêu lại chỉ vào một dĩa bánh gạo hấp được tạo hình bằng khuôn tròn, viền bánh có những bậc ngấn như bậc thang, nói:
“Món này gọi là [Hàng Năm Thăng Chức], thực ra chính là bánh gạo, bánh gạo là đồ ăn được dân phong nơi này chuẩn bị rất nhiều vào đêm giao thừa, vị bánh gạo tinh tế mềm mại, mùa đông ăn còn có tác dụng làm ấm dạ dày, chống lạnh. Dinh dưỡng trong bánh gạo phong phú, ngày Tết ăn bánh gạo mới đúng phong tục. Nguyên nhân quan trọng nhất là bánh gạo có ngụ ý [Hàng Năm Thăng Chức]. Hôm nay mang lên bàn, là hy vọng một năm mới tới này, cuộc sống một nhà chúng ta có thể nâng cao thêm một bước.”
“Ha ha ha, tốt, xem ra các chàng đã tốn không ít công phu a, cả một bàn đồ ăn này sợ là đều có thể nói ra ngụ ý Cát Tường, Phát Tài đi.”
Hết chương 42