•Edit: Ái Tuyết "Ăn vặt gần giống như điểm tâm vậy. Chàng có thể hiểu như bánh đậu đỏ hay đồ ăn linh tinh gì đó, có thể đỡ đói nhưng không thể thay thế cơm hay thức ăn chính. Bất quá những món ăn vặt ta muốn bán đều là loại mới, trước kia cũng chưa có ai ăn qua món này."
Sau khi nghe nàng giải thích, Bối Bác Văn tuy rằng chưa nhìn tận mắt, nhưng cũng không trở ngại lòng sùng bái của hắn đối với Khấu Nam Trúc.
Ánh mắt Bối Bác Văn nhìn nàng, dường như nàng chính là toàn bộ thế giới của hắn.
Trong lòng Khấu Nam Trúc không khỏi dâng lên một loại cảm giác chua chua trướng trướng, Khấu Nam Trúc sờ lên ngực mình, cảm thụ rung động kỳ dị này.
Bối Bác Văn thấy thần sắc phức tạp trên mặt Khấu Nam Trúc, còn lấy tay che ngực, tưởng thân thể nàng không thoải mái. "Thê chủ, nàng làm sao vậy? Ta đi kêu Triệu y phủ đến xem nàng một chút nhé?"
Khấu Nam Trúc một phen giữ chặt Bối Bác Văn muốn đứng dậy ra ngoài, thoáng dùng sức liền đem người kéo vào trong lòng ngực mình, hai mắt ôn nhu nhìn hắn. "Triệu y phủ trị không được ta đâu, lúc này chỉ có chàng mới có thể trị liệu cho ta."
"Ta? Ta không biết y thuật." Bối Bác Văn luôn thông minh, lúc này cũng phạm vào ngu ngốc.
Khấu Nam Trúc cười to, thoáng cái bế Bối Bác Văn lên đi về hướng giường lớn. "Dùng y thuật không trị được cho ta đâu, nhưng nếu dùng thân thể của chàng thì sẽ có hiệu quả đó."
Bối Bác Văn làm sao còn không biết nàng ý tứ a, lúc này mới phản ứng lại, cũng hơi đỏ mặt.
"Thê chủ, để ta xuống dưới. Ta... giúp nàng cởϊ áσ."
Ân? Khấu Nam Trúc không nghĩ tới ở chỗ Bối Bác Văn còn có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy, đương nhiên vui vẻ đáp ứng.
Đứng dậy, đem hai tay duỗi ra, bình tĩnh nhìn động tác người trước mắt.
Thẳng đến khi đầu ngón tay Bối Bác Văn đều hơi phát run. Khấu Nam Trúc thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cũng đã cởi ra toàn bộ chỉ chừa lại trung y.
"Thê chủ, chúng ta.. đi ngủ đi."
"Mặc trung y như vậy thì làm sao ngủ được? Bác Văn cũng không thể bỏ dở nửa chừng nha."
Khấu Nam Trúc không khỏi lại lộ ra bản tính đùa bỡn ác ý, thấy mặt Bối Bác Văn thoắt cái bạo hồng, tâm tình nàng càng thêm tốt.
Bối Bác Văn cắn môi, run run rẩy rẩy duỗi tay gỡ xuống dây lưng trung y, rõ ràng là rất thẹn thùng nhưng vẫn thỏa mãn yêu cầu của Khấu Nam Trúc.
Khấu Nam Trúc nhìn Bối Bác Văn nhu tình như vậy, lòng cũng mềm xuống, duỗi tay bắt lấy Bối Bác Văn.
"Phu lang tốt của ta, đến lượt ta hầu hạ chàng thật tốt nhé?"
Theo động tác, quần áo trên người Bối Bác Văn từng kiện từng kiện rơi trên mặt đất, Bối Bác Văn theo bản năng muốn bảo vệ bộ vị mấu chốt, nghĩ nghĩ lại cảm thấy như vậy không đúng lắm. Tức khắc cứng ngắc tại chỗ không dám nhúc nhích.
"Ha ha ha ha..." Khấu Nam Trúc tiến lên đem người ôm lấy, ở bên tai hắn phát ra tiếng cười sang sảng, chấn động đến lỗ tai Bối Bác Văn vang ong ong.
Bối Bác Văn chưa từng gặp qua thê chủ buông thả cười lớn như vậy. Lúc này nhìn khuôn mặt thê chủ tựa như hoa phù dung câu hồn đoạt phách. Bối Bác Văn không khỏi nhìn đến mê mẩn, vô ý thức hỏi ra miệng: "Là ta làm thê chủ vui vẻ như vậy sao?"
Tiếng cười Khấu Nam Trúc dừng một chút: "Đương nhiên là chàng, hơn nữa chàng còn có thể làm ta vui vẻ hơn nữa."
Nói xong đem người đặt ở trên giường, cả đêm hết sức ôn nhu nhưng không kém phần kiên định không cho phép cự tuyệt. Bối Bác Văn cũng không tránh được vận mệnh mệt đến ngất xỉu rồi lại kí©h thí©ɧ đến tỉnh lại vài lần như vậy. Bất quá Khấu Nam Trúc vẫn đau lòng hắn, khắc chế bản thân.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bối Bác Văn mơ hồ tỉnh lại..
Khấu Nam Trúc hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc ở nhà, không quá mấy ngày Lí chính đã không nhịn được tới cửa bái phỏng. Khi nghe được tiểu Trúc bẩm báo Lí chính đang chờ ngoài cửa, Khấu Nam Trú cũng không có ngoài ý muốn, để tiểu Trúc đem người mời vào.
"Mời ngồi, Lí chính." Khấu Nam Trúc tiếp đón người ngồi xuống, Lí chính bưng lên chén trà nóng tiểu Trúc dâng lên uống mấy ngụm mới cảm giác hàn khí trên người tiêu tan đi một ít.
"Nam Trúc a. Ta thấy mấy ngày nay ngươi tựa hồ không mấy bận rộn." Thiều Lí chính xoa xoa tay hỏi.
Khấu Nam Trúc có chút ghét bỏ: "Ngài tốt xấu gì cũng là Lí chính, có thể đừng cười chân chó như vậy có được không."
Biểu tình Thiều Lí chính phút chốc cứng đờ, tươi cười trên mặt như cuộn phim đang chạy bị bấm dừng, không hiểu sao nhìn có chút buồn cười.
"Nam Trúc a, ngươi xem, đất ngươi cũng đã gieo xong, rất nhiều thôn dân cũng đều được ngươi cung cấp ra phương pháp gieo trồng, cho nên năm nay có thể là một năm thu hoạch tốt nhất từ trước tới nay. Ta cố ý đại biểu các thôn dân tới cảm tạ ngươi."
Thiều Lí chính này a, Khấu Nam Trúc nhìn qua đã rõ, biết bà khẳng định không phải bởi vì cảm tạ mình mà cố ý đi đến đây một chuyến.
Trên người bà luôn gánh chịu trách nhiệm phát huy Thiều Nam thôn, tiếp nhận văn hoá nông nghiệp cho Thiều Thị. Một lòng muốn nỗ lực góp phần phát triển Châu thành, lại chưa từng nghĩ tới tại sao nhân số Thiều thị luôn đông đảo nhưng con nối dõi đột nhiên gian nan, nhân khẩu thưa thớt đến mức hiện tại chỉ còn lại một mình bà.
Nếu nói không có người khác nhúng tay vào, tuyệt đối là không có khả năng. Đến nỗi "người khác" mà Khấu Nam Trúc cảm thấy tám chín phần mười chính là vị Nữ hoàng ở Chủ thành kia.
Bất quá, Khấu Nam Trúc cũng không tính toán đem phỏng đoán này nói cho bà biết. Lí chính hiện tại đã khá tốt, có lý tưởng có mục tiêu.
Nếu để bà biết, sợ là sẽ mất đi tinh thần phấn đấu. Đối với Thiều lí chính mà nói, không thể nghi ngờ đó là tương đương với bầu trời sập xuống.
"Lí chính a, cảm tạ thì không cần, dù sao cũng là chuyện cùng chung lợi ích. Có chuyện gì ngài cứ việc nói thẳng đi, ta không thích quanh co lòng vòng."
Thiều lí chính lại lần nữa treo lên biểu tình chân chó hư hư thực thực: "Cái kia Nam Trúc a.. Ngươi trước đó có nói dạy ta trồng trọt. Ngươi không quên chứ."
"Nga? Ta không phải đã dạy rồi sao?"
"Không không không, trước đó chỉ nói chuyện xới đất với bón phân thôi, sau đó ngươi có nói dạy ta kỹ hơn mà."
Khấu Nam Trúc nhớ lại, xác thật có chuyện như vậy. Kiếp trước nàng ẩn mình sống trong biệt thự hẻo lánh, cũng ở trong sân làm ra vài mảnh đất để nghiên cứu gieo trồng. Nàng còn mua không ít sách nông nghiệp đặt ở trong không gian.
Cho nên mới đáp ứng dạy Lí chính trồng trọt, bất quá lúc dó nàng chỉ xem cách trồng cây mè cùng khoai lang đỏ, những cái khác nàng chưa có xem.
"Ta nhớ rồi, như vậy đi. Từ ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy ngài phương pháp trồng tiểu mạch cùng lúa nước. Vào buổi sáng mỗi ngày ta sẽ dạy ngài một canh giờ, ngài học xong lại đi dạy những thôn dân khác. Vừa vặn đầu xuân sang năm cũng có thể gieo trồng."
Lí chính tức khắc vui mừng khôn xiết, "Hôm nay không thể dạy sao?"
"Hôm nay ta có việc, bắt đầu từ ngày mai." Hôm nay Khấu Nam Trúc đương nhiên dạy không được, nàng còn chưa có xem sách đâu lấy gì dạy bà chứ, chỉ có thể đợi sang ngày mai.
"Tốt, tốt. Ngày mai ta khẳng định sẽ đến đúng giờ." Thiều Lí chính đạt được mục đích, ngay cả bước chân trở về cũng đều nhẹ nhàng hơn, phảng phất như không cảm nhận được rét lạnh bên ngoài.
Khấu Nam Trúc bất đắc dĩ đứng dậy trở về phòng, nói qua với Bối Bác Văn mình muốn yên tĩnh ở trong phòng suy nghĩ, kỳ thật là về ôm đống sách trong không gian lật ra xem.
Trong sách nói rất toàn diện cũng rất kỹ càng tỉ mỉ, nhưng có vài chỗ trong đó không thể áp dụng ở nơi này. Cho nên Khấu Nam Trúc đem nội dung chỉnh sửa giảm bớt một ít.
Bất quá chỉ như vậy thôi cũng đủ Lí chính học tập một thời gian thật dài, thẳng đến ngày quan viên Châu thành tới khảo sát Vạn Thạch trấn, Khấu Nam Trúc khó khăn lắm mới dạy xong.
Ngày đó nàng cưỡi ngựa tới trấn trên, cửa hàng ở phố Thánh Thạch hiện giờ có thể nói là đóng cửa toàn bộ, còn dư lại hai nhà chưa đến hạn thanh toán tiền thuê, cho nên chưa có dọn đi.
Bất quá cũng không ảnh hưởng đến Khấu Nam Trúc đem toàn bộ con phố sửa chữa lại toàn bộ, cho nên thời điểm Tiền huyện lệnh mang theo Vương Hướng Mộng - quan viên Châu thành tới phố Thánh Thạch, nhìn thấy chính là cảnh tượng công nhân đang xây sửa làm việc.
End 41