Chương 39: Diễn Kịch

Editor: Eira

Khấu Nam Trúc đáy mắt loé lên hồng quang, đúng lúc này Bối Bác Văn kéo Khấu Nam Trúc lại.

“Thê chủ, chúng ta vẫn là đừng mua nữa, trong nhà nhiều đất trồng như vậy, lại mua thêm những cửa hàng căn bản không ai cần này. Rõ ràng là vụ sinh ý lỗ vốn, vạn nhất không trả đủ bạc cho huyện lệnh, nàng sẽ phải ngồi tù đó, chúng ta ở lại biết phải làm sao bây giờ a!”

Khấu Nam Trúc nhìn về phía Bối Bác Văn, chỉ thấy hắn ngày thường ôn nhuận, trên mặt lúc này đã lã chã rơi lệ. Một tay lôi kéo tay áo nàng, một tay thì xoa xoa khóe mắt.

Chỉ là khóe mắt tựa hồ cũng không chảy ra giọt nước mắt nào....

“Đúng vậy, thê chủ, nàng không suy xét cho chúng ta thì cũng phải suy xét cho hài tử a. Về sau hài tử trong bụng Ngũ đệ cũng cần đến tiền đó.”

Giang Hưng Nghiêu ở một bên cũng lôi kéo tay áo còn lại của Khấu Nam Trúc, tay kia giả vờ gạt lệ.

“Thê chủ, vốn dĩ chúng ta không nên can thiệp vào quyết định của nàng. Nhưng là.. Nhưng là, một cửa hàng này nếu mua 250 lượng. Nàng muốn mua thì cứ mua, chúng ta cũng không dám nói cái gì. Thế nhưng bây giờ lại bán giá 300 trăm lượng một gian, chúng ta thật sự mua không nổi a, thê chủ.” Bối Bác Văn cúi đầu, ngữ khí mang theo khẩn cầu.

Khấu Nam Trúc nhìn hai người một trái một một, bộ dáng diễn xuất nhập thần, trong lòng không khỏi bật cười.

Lúc này tâm trạng cũng dần bình tĩnh xuống, huyện lệnh dù sao cũng là quan lớn nhất ở trấn trên này. Gϊếŧ bà ta cũng không có gì khó khăn, nhưng chuyện chủ nhân khu phố này là huyện lệnh cũng không chắc sẽ không có người thứ hai biết đến.

Nếu nàng bỏ mặc ra tay sợ là có chút phiền toái, không muốn dây dưa rắc rối Khấu Nam Trúc tạm thời áp xuống thị huyết muốn lấy mạng chó Huyện lệnh.

Bất quá này hai người này sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Khấu Nam Trúc nhìn bộ dáng khóc lóc của hai người, thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.

Nhưng hiện tại cũng không phải lúc để cười cợt, nàng cũng nên phối hợp thật tốt, không thể cô phụ tấm lòng của hai người.

Chỉ thấy Khấu Nam Trúc thu lại sát khí, trên mặt hiện lên vẻ tự trách cùng đau lòng.

Nhanh chóng an ủi hai phu lang đang khóc thương tâm, đồng thời cũng không quên nói cùng Tiền huyện lệnh: “Tiền huyện lệnh, nếu cửa hàng này có thể bán 250 lượng một gian cho ta, thì ta sẽ mua. Nếu không thể thì thôi, ta còn gia đình cần nuôi dưỡng.”

Khấu Nam Trúc nói lời này rất kiên quyết, Tiền huyện lệnh bị gián đoạn tiền tài, trong lòng đối với hai người Bối Bác Văn không khỏi sinh ra buồn bực.

Nhưng hiện tại cũng không có biện pháp, nếu không bán cho Khấu Nam Trúc, dãy cửa hàng ở trong tay bà không những không kiếm tiền, hàng năm còn phải hối lộ quan viên Châu thành phái xuống.

Vốn dĩ bà còn có tin tưởng làm Khấu Nam Trúc viết xuống giấy nợ, đến lúc đó nếu không trả được. Bà còn có thể vịnh lý do Khấu Nam Trúc thiếu tiền, đem mấy gian cửa hàng thu lại vào tay.

Nhìn thế nào thì đây cũng là vụ sinh ý hoàn toàn có lợi cho bà, nhưng cuối cùng lại bị hai người phu lang kia chen ngang, tuy rằng lớn lên đẹp thì có đẹp, nhưng lại là loại người phiền phức.

Hiện giờ Khấu Nam Trúc không muốn viết giấy nợ, Tiền huyện lệnh chỉ có thể lui xuống một bước.

“Khấu Nam Trúc, như vậy đi, ngươi có khó xử ta cũng có thể lý giải. Nếu hai vị phu lang đều nói như vậy, ta chỉ có thể lỗ vốn bán cho ngươi 250 lượng một gian.”

Khấu Nam Trúc suy nghĩ một chút, mới trả lời: "Vậy được, ta sẽ mua. Vừa vặn hôm nay trên người ta có mang theo tiền.”

“Vậy các ngươi đi theo ta về phủ, ta lấy khế nhà cho các ngươi.”

Tiền huyện lệnh sợ đêm dài lắm mộng, nghe nói Khấu Nam Trúc có năm phu lang, vạn nhất buổi tối sau khi trở về lại có phu lang nào đó thổi gió bên gối, ngày hôm sau nàng đổi ý thì làm sao bây giờ. Vẫn nên đem 28 cửa hàng ở phố Thánh Thạch bán trong hôm nay thì bà mới an tâm.

Điều này cũng rất hợp tâm ý Khấu Nam Trúc, sau khi kiểm tra khế nhà không có vấn đề gì, Khấu Nam Trúc đem ngân lương giao cho Tiền huyện lệnh.

Trên đường trở về Võ Long ý thức tự nhận lấy dây cương muốn điều khiển xe ngựa, Khấu Nam Trúc cũng không cự tuyệt, cùng hai ngươi Bối Bác Văn và Giang Hưng Nghiêu ngồi vào trong xe.

“Hôm nay các chàng thật sự cơ linh*(linh hoạt) a.”

"Tất nhiên rồi, Tiền huyện lệnh kia vừa nhìn là biết muốn giở ra công phu sư tử ngoạm. Theo ta thấy, thê chủ nguyện ý ra 250 lượng mua một gian cửa hàng đã tính là rất nhiều rồi.” Giang Hưng Nghiêu lên tiếng, nói lời bất bình thay Khấu Nam Trúc.

“Nga? Vậy tại sao các chàng còn nguyện ý để ta bỏ tiền ra mua những cái cửa hàng đó?”

“Chúng ta tin tưởng thê chủ không phải tên huyện lệnh kia, tất nhiên sẽ có năng lực lấy lại vốn.” Bối Bác Văn thật sự đối với nàng vô cùng tin tưởng.

“Ha ha ha, ta mua những cái cửa hàng đó tất nhiên có đạo lý trong đó. Lúc trước ta đã có kế hoạch mở cửa hàng ở trấn trên bán đồ vật, hôm nay vừa vặn gặp phải nên trực tiếp mua luôn.

Hiện tại những cửa hàng này so với phố Thượng Thạch có vẻ như bị chiếm tiện nghi hơn, chờ qua sang năm ta đem cửa hàng khai trương, khu phố này tuyệt đối sẽ náo nhiệt như phố Thượng Thạch.”

Hai người vừa nghe liền yên tâm, bọn họ đã biết, thê chủ sẽ không làm chuyện gì mà không có ý nghĩa, cũng sẽ không để bản thân bị lỗ vốn.

Đoàn người sau khi về đến nhà, sắc trời đã không còn sớm, Tư Ngọc cũng đã sớm rời giường.

“Thực xin lỗi thê chủ, buổi sáng ta lại không thể dậy sớm.”

Thời điểm Tư Ngọc tỉnh lại mới biết thê chủ đã sớm xuất phát, ở nhà một ngày trong lòng hắn hối hận không thôi.

“Không sao cả, là ta không nhẫn tâm kêu chàng dậy, nghĩ muốn chàng nghỉ ngơi nhiều hơn một chút mới tốt. Đúng rồi! Giới thiệu một chút, vị này chính là Võ Long, là sư phó ta mời đến dạy võ công cho chàng.”

Khấu Nam Trúc chỉ vào Võ Long phía sau giới thiệu.

“Vị này chính là Tư Ngọc, phu lang ta.”

Tư Ngọc vừa nghe thê chủ thế nhưng trực tiếp đem sư phó mời về nhà, hơn nữa nhìn qua quả thật là người có công phu, vội vàng hành lễ: “Võ sư phó, xin nhận ta một lạy.”

Võ Long vừa thấy Tư Ngọc trong lòng cũng nhiều hơn vài phần hài lòng, chỉ nhìn lướt qua thôi bà cũng biết Tư Ngọc là người từng tập võ.

“Mau đứng lên đi, nhìn ngươi dường như đã học qua căn bản võ công, về sau ta sẽ tận tâm tận lực dạy ngươi. Nhưng cũng vì vậy ta sẽ rất nghiêm khắc.”

“Ta không sợ chịu khổ, Võ sư phó cứ việc nghiêm khắc với ta, ta có thể chịu đựng được!”

“Võ sư phó, ngươi trước cứ dạy hắn cường thân kiện thể, sau đó chậm rãi nâng cao cường độ, tuyệt đối không thể tăng cường độ lên quá nhanh, sẽ khiến hắn bị thương thân thể.” Khấu Nam Trúc sợ Tư Ngọc bị thương gân cốt, cố ý dặn dò vài câu.

“Khấu nương tử, ta đã biết. Ta sẽ nắm chắc đúng chừng mực.”

“Ân, tiểu Trúc. Ngươi mang Võ sư phó an bài ở hậu viện đi. Chờ lát nữa ta sẽ tìm người sửa chữa phòng ở đó một chút, cũng đưa thêm mấy tấm chăn bông qua giường bên đó đi.”

Phòng ở trong nhà mới đều đã có người ở, chỉ có thể an bài Võ Long ở hậu viện. Cũng vì vậy Khấu Nam Trúc quyết định đẩy nhanh tiến độ xây nhà mới.

“Thê chủ, ta sẽ đi cùng tiểu Trúc qua đó, như vậy cũng có thể mang hai cái chăn bông giúp bọn họ, cũng phụ Võ sư phó dọn dẹp một tay để cho ngài ấy trước nghỉ ngơi sớm.”

Tư Ngọc tiến lên muốn cùng đi với tiểu Trúc và Võ sư phó. Khấu Nam Trúc cũng không cự tuyệt, Võ Long là sư phó dạy võ cho Tư Ngọc, hai người có thể ở chung đối với Tư Ngọc cũng có chỗ tốt.

Về phần Bối Bác Văn vừa trở về đã gọi tiểu Cúc qua bận rộn sắp xếp chuồng cho đám gà, heo, bò, dê đang mang con non.

Trừ bỏ Minh Mộc, những người khác thấy thế cũng đều đi hỗ trợ.

Minh Mộc bị bắt ở một chỗ cũng không chịu ngồi yên, một hai muốn đi xem náo nhiệt. Nói dễ nghe rằng trông coi, thực tế là muốn đi chơi. Kết quả ngay lập tức cả một phòng đầy người chỉ còn lại một mình Khấu Nam Trúc.

Khấu Nam Trúc chỉ có thể nhún nhún vai, quay trở về phòng của mình ngồi thiền. Tuy rằng nàng chỉ tu luyện Quy Nguyên Quyết đến tầng thứ hai nhưng cũng đủ cho nàng dùng ở thế giới này, mà nàng vẫn có thói quen mỗi ngày kiên trì ngồi thiền.

Hiện giờ tuy không thể đột phá tầng thứ hai, nhưng nàng có thể cảm giác được mỗi ngày cơ thể nàng tiến bộ từng chút. Có thể một ngày nào đó sẽ nàng đột phá đến tầng thứ ba.

Hết Chương 39