Chương 1: Thanh Đình

Thanh Đình nghĩa là chuồn chuồn, một con chuồn chuồn mềm mại sinh động.

Trong những ngày nắng nhẹ, giữa đồng quê bát ngát thơm mùi đất, mùi bùn lẫn cả mùi của vạt nắng sớm mai.

Chuồn chuồn lướt đi trong gió rồi lại đậu trên vai người con gái xuân thì. Hình ảnh đó tuyệt đẹp làm sao!

Người ta hỏi chuồn chuồn có biết yêu hay không?

Biết chứ!

Tình yêu của chuồn chuồn đơn giản thuần khiết, yêu từ ánh mắt trong trẻo đầu tiên của một cánh chuồn chuồn trước cơn gió lạ.

-

Cô Hai Thanh Đình là con gái độc nhất của ông bá hộ Hùng giàu nức tiếng một vùng. Nghe đồn vàng bạc nhà ông bá hộ chất đầy ba kho ba bể đến nỗi ăn mấy đời cũng không hết.

Người phương xa ai đến làng cũng nghe tiếng cô Hai xinh đẹp nhất nhì ở làng Mộc Bình. Cô có gương mặt trái xoan thanh tú cùng đôi mắt rạng rỡ động lòng người mà ai nhìn vào cũng thấy yêu mến.

Hôm nay cô Hai vừa đi chơi cùng bạn về. Bước chân cô vui vẻ như đang nhảy múa, tâm trạng vô cùng tốt.

"Cô Hai đã về!"

Trong sân nhà, mấy người ở đều đang bận rộn tay chân quét tước nhà cửa. Vừa thấy Thanh Đình, ai cũng buông tạm việc trong tay để chào hỏi cô đầy niềm nở.

"Lâu rồi không thấy thím Năm, tôi còn tưởng thím nghỉ việc ở nhà tôi rồi chứ?" Thanh Đình mỉm cười trò chuyện cùng một người phụ nữ chừng hơn bốn mươi đang bưng nước.

"Đâu có, thím chỉ về quê ít hôm. Lâu không thấy cô Hai, nay thím nhìn cô Hai khác quá!"

"Khác sao vậy thím?"

"Thím Năm thấy cô Hai đẹp hơn, ăn mặc tân thời hơn, giống như mấy cô đi học ở Tây về vậy."

Dáng vẻ cô Hai Thanh Đình hôm nay có gì đó rất khác lạ.

Cô Hai mặc một chiếc áo đầm trắng suông chiết eo, một tay cô đong đưa cái ví đầm đen, một tay còn lại thì vén mấy lọn tóc ra sau gáy. Trên mái tóc suôn dài óng ả của Thanh Đình được cài chiếc kẹp đính hình chuồn chuồn nhỏ.

Cô vươn tay sờ nhẹ chiếc kẹp tóc, bất giác cười khúc khích.

Vạt nắng phía sau len lỏi qua tán lá phảng phất nét cười rạng rỡ của cô. Thật rất khác với một cô Hai diện tấm áo bà ba gấm ngày trước.

Nghe thấy lời thím Năm khiến má Thanh Đình ửng hồng vì ngượng ngùng.

"Cảm ơn thím Năm. Thím cho tôi gửi lời thăm em Lài nhé!" Cô mỉm cười chào thím rồi vui vẻ bước vào gian nhà trong.

"Cô Hai Đình về rồi ấy à?"

Vừa bước vào gian nhà trong. Cô Hai nhìn thấy ba mình là ông bá hộ Hùng đang ngồi uống trà với một chàng thanh niên trẻ.

Thấy cậu Ba Phương, nét cười trên mặt cô Hai nhạt dần, bước chân cũng khựng lại.