Vấn đề này, đừng nói là tiểu ca nhi chưa kết hôn như cậu, cho dù phụ nữ đã lấy chồng cũng không tiện trả lời, phần lớn kết hôn thành thân trong thôn đều là lệnh của cha mẹ lời của mai mối, ít có tự do yêu đương, thích hay không thích cũng hiếm khi công khai, như vậy sẽ khiến người ta rất xấu hổ.
Nhưng mà dù gì cậu cũng hướng ngoại hơn tiểu ca nhi trong thôn, lại thêm dẫn dắt của Ngô Kình Viễn, lúc này cũng không quá mức kiêng dè.
Liếc nhìn Ngô Kình Viễn một cái, sau đó dời mắt nhìn chằm chằm bát trà, khuôn mặt đỏ ửng trả lời.
“Ta... ta cũng không biết, mặc dù cha luôn nói nhà Hải Sinh ca nghèo, nói cha mẹ huynh ấy không phải cha mẹ chồng tốt, nhưng con người Hải Sinh ca rất tốt, nếu huynh ấy thật sự không chê khuôn mặt ta khó coi, ta... ta cũng bằng lòng ở bên huynh ấy, vừa rồi khi ở trấn trên, huynh ấy nói, nói đợi mấy tháng nữa được thăng lên làm chưởng quỹ tiệm lương thực, kiếm được bạc sẽ tới hỏi cưới ta...”
Lâm A Mặc cúi đầu e lệ nói ra.
Cậu chưa từng yêu đương nghiêm túc, lại bởi vì xấu xí mà không chàng trai nhà nào để ý đến cậu, đối với cậu thì tình yêu thật sự quá xa xỉ, cậu hoàn toàn không biết yêu thích thật sự là cảm giác gì.
Tuổi cậu đã không còn nhỏ, mặc dù nói với cha rằng mình không sốt ruột, nếu không ai tới cầu hôn, cùng lắm thì kén rể về nhà, nhưng thật ra trong lòng cậu vẫn rất muốn có một tướng công thật sự thích mình, chủ động đến cửa cầu hôn.
Khuôn mặt mình không đẹp, tính cách cũng không dịu dàng, căn bản không có lý do gì để người ta chọn mình, có người bằng lòng lấy cậu, cậu nên thỏa mãn rồi.
Ngày thường Triệu Hải Sinh đối xử với cậu rất tốt, lại không chê tướng mạo của cậu, người không có chút xíu kinh nghiệm gì về tình cảm như cậu, đương nhiên không có sức chống cự.
Ôm trong ngực đồ vật Triệu Hải Sinh đưa cho cậu ở cửa tiệm thuốc, trên mặt Lâm A Mặc lộ ra nụ cười thẹn thùng ngọt ngào.
Dáng vẻ tươi cười ngọt ngào này khiến đáy lòng Ngô Kình Viễn vừa ấm áp vừa nặng nề, thiếu niên này thật sự quá đơn thuần...
Sau đó Ngô Kình Viễn không tiếp tục đề tài này nữa, cũng không định trực tiếp vạch trần Triệu Hải Sinh, nói lời mình nghe được ở trong tiệm tạp hóa cho Lâm A Mặc, không bằng không chứng, nói ra cũng không ai tin.
Thật ra vấn đề của Lâm A Mặc rất đơn giản, cũng bởi vì vẻ ngoài không đẹp nên mới bị mọi người ghét bỏ, nếu trên mặt cậu không có vết bớt xanh khói coi kia, hoàn cảnh nhà cậu không tệ, cậu lại là người siêng năng tháo vát, chắc chắn rất nhiều người tốt đến nhà họ Lâm cầu hôn.
Khi anh trùng sinh, dị năng cũng theo về cùng, chẳng những đẳng cấp không bị rớt xuống, trái lại còn hơi tăng lên, đừng nói là bớt xanh trên mặt, cho dù là gãy tay gãy chân, anh cũng có thể nối liền, chữa khỏi mặt cho Lâm A Mặc là không thành vấn đề.
Đến lúc đó lại nhắc nhở Lâm Lão Căn một chút, Lâm Lão Căn thương tiểu ca nhi nhà mình như vậy, chắc chắn sẽ không đồng ý cầu hôn của nhà họ Triệu, nơi này coi trọng lệnh của cha mẹ lời của mai mối, chỉ cần Lâm Lão Căn không đồng ý, Triệu Hải Sinh muốn cưới miễn phí tiểu ca nhi nhà người ta về làm việc cũng không được.
Suy nghĩ như vậy, cũng không biết vì sao, tâm trạng Ngô Kình Viễn bỗng nhiên tốt lên.
Anh nhìn thiếu niên hoạt bát sáng sủa trước mặt, trong lòng càng thêm vui vẻ, ánh nhìn chăm chú đượm ý cười nhanh chóng khiến Lâm A Mặc nhạy cảm che đi bớt xanh trên mặt mình, nói.
“Ngô đại ca, huynh, huynh nhìn ta làm gì...”
Xuyên qua khe hở ngón tay, Lâm A Mặc lén lút nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngô Kình Viễn, trái tim bỗng đập thình thịch, trong lòng chợt hơi căng thẳng.
Là một ca nhi xấu xí chưa từng bị người nào nhìn chằm chằm, cậu lại phát hiện Ngô Kình Viễn nhiều lần nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt cậu không đẹp, Ngô đại ca cứ nhìn chằm chằm làm gì?
“Không có gì, trên mặt cậu có bụi, mau lau đi.”
Ngô Kình Viễn thu hồi tầm mắt, chẳng hề chột dạ mà mỉm cười nói ra, lại nghiêm túc đưa một chiếc khăn tay tới.
Sau đó nhìn thiếu niên đối diện thật sự tin tưởng lời mình mà lấy tay lau mặt, đôi mắt to tròn và vẻ mặt ngốc nghếch của cậu khiến ánh mắt sâu thẳm của anh lóe vẻ tươi cười.