Hai người ở trong sân sắp xếp chuyện đi lên trấn trên, Ngô Kình Viễn cũng rửa mặt súc miệng xong xuôi, lại bị Lâm Lão Căn nhiệt tình mời vào bàn cùng ăn sáng, xong xuôi thì đi cùng Lâm A Mặc ra khỏi cửa.
Thật ra dựa theo quy củ nơi này, một người đàn ông và một tiểu ca nhi đi riêng với nhau rất không thích hợp, bị bắt gặp sẽ không tránh được lời ong tiếng ve.
Nhưng quy củ này không tồn tại trên người Lâm A Mặc, loại chuyện bê bối kiểu như quan hệ bất chính này căn bản sẽ không xảy ra trên người một tiểu ca nhi xấu xí.
Cho nên khi tới cửa thôn, những thôn dân khác cũng đi lên trấn trên nhìn thấy hai người sóng bước cùng nhau, căn bản không nghĩ tới mấy chuyện linh tinh kia, có điều bọn họ vẫn tò mò lại gần chào hỏi.
“Hôm nay A Mặc cũng lên trấn trên hở, mau tới xách giúp thẩm cái sọt này, ồ, tiểu huynh đệ này là... A Mặc, là thân thích nhà cháu sao?”
Mấy đại thẩm vây lại, chào hỏi là giả, nhìn Ngô Kình Viễn mới là thật.
Thôn nhỏ này của bọn họ không phồn hoa như trấn trên, ngoài thân thích của tam cô lục bà và các thôn dân trong thôn ra, bình thường gần như không có người xa lạ đến, ngẫu nhiên có một người xa lạ tới cũng là chuyện rất hiếm có, đương nhiên phải chú ý một chút.
Nhìn chung dân chúng nước Hạ đều cao lớn, trong thôn có không ít đàn ông cao hơn anh cường tráng hơn anh, nhưng đồng thời cũng không nhiều người có vẻ ngoài đẹp trai như anh.
Đặc biệt là khí chất trên người Ngô Kình Viễn, phải nói là khác hẳn đàn ông trong thôn, thoạt nhìn giống như con cháu danh gia vọng tộc, khiến mấy vị đại thẩm tò mò ghê gớm.
“Ngô đại ca không phải thân thích nhà ta, huynh ấy là từ bên ngoài tới chỗ chúng ta tìm người thân, tạm thời ở nhờ trong nhà ta...”
Đều là người cùng thôn với nhau, không có gì phải giấu giếm, Lâm A Mặc kiên nhẫn giải thích, mấy câu liền nói rõ ràng lai lịch của Ngô Kình Viễn.
So với Ngô Kình Viễn, tất nhiên lời giải thích của người trong thôn như cậu có sức thuyết phục hơn, mấy vị đại thẩm không hề nghi ngờ thân phận của anh, còn cảm thấy hứng thú với người từ bên ngoài đến như anh.
Sau đó không ngừng hỏi thăm anh bên ngoài có dáng vẻ thế nào, nghe nói bên ngoài cực kỳ phồn hoa náo nhiệt, rồi vì sao bên ngoài náo nhiệt như vậy? Người bên ngoài cũng giống bọn họ sao? Nghe thương đội đi ngang qua nói, người bên ngoài khác với nơi này của bọn họ, ôi chao ôi chao, thật vậy sao?
Đây cũng không phải các đại thẩm nhiều chuyện, mà là thật sự tò mò. Đa số đàn ông trong thôn đều không đi quá xa, càng đừng nhắc tới phụ nữ và tiểu ca nhi trong thôn, có rất nhiều người, nơi xa nhất từng đến trong cuộc đời chính là trấn trên.
Bây giờ chợt nghe thấy anh từ nơi xa xôi đi đường biển tới đây, tất nhiên không nhịn được hỏi thăm, vô cùng ngóng trông khao khát thế giới bên ngoài.
Tất nhiên Ngô Kình Viễn không hiểu rõ những nơi khác của thế giới này, nhưng khi ở thế giới hiện đại anh cũng coi như thấy nhiều biết rộng, tùy tiện biên soạn một chút là có thể lừa dối những đại thẩm không hiểu biết gì này, nhưng đa phần anh đều nói về những nơi mình đã du lịch qua, không mảy may đề cập đến quê hương của mình.
Anh đối nhân xử thế vô cùng cẩn thận, nhưng trên thực tế, các đại thẩm này đều không chút nghi ngờ, đều bị bên ngoài mà anh kể thu hút, ngay cả Lâm A Mặc cũng lộ vẻ sùng bái nhìn anh, cảm thấy không ngờ anh từng đi nhiều nơi như vậy, biết nhiều thứ như vậy, thật sự rất lợi hại!
Da mặt Ngô Kình Viễn cũng đủ dày, không hề cảm thấy chột dạ mà tiếp tục biên soạn, thỉnh thoảng nhìn thấy ánh mắt sùng bái của Lâm A Mặc, khuôn mặt đẹp trai không nhịn được lộ ra mỉm cười.