Mặc dù trước đó đã thương lượng rằng Ngô Kình Viễn chỉ đến ở tạm, bọn họ không lo cơm ăn, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, ba cha con nhà họ Lâm nhanh chóng trở nên thân quen với anh, đặc biệt là hành động lấy một viên thuốc hạ sốt ra cứu Chu ca nhi, đã khiến cho thiện cảm của mọi người với anh tăng cao vùn vụt.
Mì sợi trong bát là giữa trưa Lâm Lão Căn không nỡ ăn đóng gói mang về, bởi vì đã qua rất lâu, mì bị ngâm đến mềm nhũn, lại trải qua làm nóng, trên cơ bản đã hoàn toàn nát bét, hơn nữa số lượng ít ỏi, một bát mì sợi đa phần đều là rau xanh góp cho đủ số.
Nhưng cho dù như vậy, đối với người nông dân mấy tháng không thấy thức ăn mặn, bình thường đều ăn bánh ngô hấp lợm cợm cám lúa mì, mì sợi trắng mềm đã là đồ ăn hiếm có vô cùng thơm ngon.
Hơn nữa cân nhắc đến việc anh là khách, Lâm A Mặc cố ý cho thêm mì vào trong bát của anh, Ngô Kình Viễn chú ý thấy, mặc dù trong bát của cậu gần như đều là rau xanh, chỉ có lác đác vài sợi mì tô điểm, nhưng có nước canh mỳ ăn kèm với bánh ngô hấp, thiếu niên vẫn ăn say sưa ngon lành.
“Ngô huynh đệ, thôn làng bọn ta ăn uống đơn sơ, cậu đừng chê ha...”
Lâm Lão Căn nói một tiếng với Ngô Kình Viễn rồi lại chia mì sợi trong bát của mình cho hai người con trai, xong xuôi mới bắt đầu ăn, húp một ngụm nước mỳ cắn một miếng bánh ngô, xì xụp ngon lành.
Mì sợi hiếm thấy khiến ba cha con ăn như hổ đói, bầu không khí thoải mái vui vẻ, Ngô Kình Viễn nói một tiếng cảm ơn rồi cũng bắt đầu ăn cùng mọi người, đối với người từng trải qua tận thế, sẽ không chê bai bất kỳ đồ vật nào có thể ăn.
Nhân lúc ăn cơm, Lâm Lão Căn lại bắt đầu dông dài, nguồn cơn của dông dài này vẫn là chuyện Lâm A Mặc đối nghịch với lão thái bà nhà họ Chu trong thôn.
Mặc dù Lâm Lão Căn thương hai người con của mình, không cho phép bất kỳ kẻ nào nói năng đặt điều con mình, nhưng hắn cũng không phải người không hiểu lý lẽ.
Tiểu ca nhi mình sinh ra không được đẹp, vốn đã không nói lại người ta, hơn nữa từ bé không có mẹ dạy dỗ, không biết rụt rè là thế nào, bây giờ còn đối nghịch với trưởng bối, thanh danh này truyền ra, nhà ai dám cưới ca nhi nhà hắn đây.
Qua năm nay Lâm ca nhi mười chín, con cái của tiểu ca nhi cùng tuổi đều đã có thể chạy được rồi, trong lòng Lâm Lão Căn sốt ruột lắm.
“... Cha à, lời cha nói con đều biết cả, nhưng hôm nay cha cũng thấy rồi đấy, cho dù Chu ca nhi là nhà Chu a bà nhặt về, nhà họ Chu nuôi dưỡng Chu ca nhi, nhưng từ sau khi Chu đại gia qua đời, Chu a bà liền không coi Chu ca nhi là người, bắt Chu ca nhi làm trâu làm ngựa, làm việc không kể ngày đêm, bây giờ còn suýt nữa đánh chết Chu ca nhi, Chu a bà thật quá đáng, con không thể không quan tâm!”
Vừa nhắc tới chuyện của Chu ca nhi, Lâm A Mặc buông bát đũa xuống, trong giọng nói vẫn mang theo tức giận bất bình.
Tình huống của cậu thế nào, đương nhiên cậu hiểu rõ, trăm dặm quanh đây chưa từng có tiểu ca nhi nào dám cãi nhau với trưởng bối, ngày sau nếu như truyền đi, chắc chắn trên đầu cậu lại được gắn thêm cái mác bất kính với trưởng bối, nhưng trông thấy Chu ca nhi bị hành hạ, cậu thật sự không nhịn được.
“Dù sao không ai trong thôn này không chê bai không chỉ trỏ con, không gả ra được thì không gả ra được thôi, con ở nhà hiếu kính cha suốt đời, như vậy tốt...”
Cái nhìn của Lâm A Mặc cũng rất thoáng, nhưng Lâm Lão Căn lại cực kỳ lo lắng, tiếp tục dạy dỗ: “Thiên hạ này nào có cô nương và tiểu ca nhi nào không lấy chồng? Chẳng lẽ con muốn cô độc sống hết đời?!”
“Cha đừng nóng giận, không phải còn có đệ đệ sao, đệ đệ thông minh như vậy, lão tú tài trong thôn cũng khen đệ ấy thông minh, về sau đi tư thục đọc sách chắc chắn có thể thi được trạng nguyên, đến lúc đó đệ đệ làm quan lớn, nhà chúng ta có tiền có thế, đệ đệ liền tuyển một người đến ở rể nhà ta, đúng không đệ đệ?”
Lâm A Mặc tiếp lời cha mình, trên mặt ngập tràn tươi cười và lạc quan.
“Đúng, về sau con làm chỗ dựa cho ca ca, xem ai dám ghét bỏ ca ca nhà mình! Cha không cần lo lắng...”
Lâm Thiên Bảo cũng phối hợp gật đầu, hai huynh đệ kẻ xướng người họa.