Có thể giúp người, nhưng điều kiện tiên quyết là không gây nguy hiểm cho chính mình.
Nhưng nhìn dáng vẻ sốt ruột sắp khóc của Lâm A Mặc và thiếu niên gầy yếu tên là Chu ca nhi ở trên giường kia, cuối cùng Ngô Kình Viễn vẫn mềm lòng.
Khi người trong phòng hết đường xoay xở, nhìn thấy Ngô Kình Viễn lấy thuốc viên ra, cũng mặc kệ dáng vẻ kỳ quái của nó, chỉ có thể còn nước còn tát mà thử xem sao, nhanh chóng đút thuốc cho Chu ca nhi uống.
Không khác Ngô Kình Viễn nghĩ là mấy, thuốc hạ sốt của hiện đại có hiệu quả rất tốt, chỉ thoáng chốc sắc mặt của Chu ca nhi trên giường đã dần dần khôi phục, cũng khiến Lâm A Mặc vui mừng mà liên tục kêu lên ‘tốt quá rồi, tốt quá rồi!’, mà mấy người Lâm Lão Căn cũng thở phào nhẹ nhõm, cứu được người rồi.
“Lâm thúc, Lâm ca nhi, mau mở cửa, là ta, Trụ Tử đây, ta dẫn đại phu tới rồi...”
Khi mọi người đang vui vẻ, ngoài cửa nhà họ Lâm bỗng nhiên vang lên tiếng kêu thô to của người đàn ông.
Lâm A Mặc lại càng mừng rỡ, vội vàng sai Lâm Thiên Bảo đi ra mở cửa, tiếp đó là một người đàn ông cường tráng thô kệch vội vàng kéo một ông lão râu bạc lưng đeo hòm thuốc đi vào.
“Trương... Trương Đại Trụ, thằng nhóc thối này, cậu... cậu có thể đi chậm một chút hay không, cơ thể của lão già này không so được với người trẻ tuổi các cậu!”
Bởi vì chạy quá nhanh, đại phu lớn tuổi thở không ra hơi, khuôn mặt đỏ bừng kêu lên.
“Không thể chậm, đại bá mau cứu mạng! Ngươi mau xem bệnh cho Chu ca nhi giúp ta, nếu Chu ca nhi không còn, ta cũng không sống được...”
Người đàn ông cường tráng tên Trương Đại Trụ sốt ruột đẩy đại phu đến bên cạnh giường, ầm ĩ ăn vạ, xin ông ta mau khám bệnh, đại phu bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Cũng may thoạt nhìn vết thương của Chu ca nhi đáng sợ, nhưng đều là vết thương ngoài da, không bị thương bên trong, sốt cao cũng hạ rồi, không có vấn đề gì lớn, chỉ là sức khỏe quá kém, cần nghỉ ngơi điều dưỡng một chút.
Bắt mạch xong, ông lão lại nhìn vết thương lộ ra trên cánh tay, cổ tay và mặt của Chu ca nhi rồi thở dài một hơi, lấy giấy bút viết một đơn thuốc nhét vào trong tay Trương Đại Trụ, dặn dò cần phải chú ý những gì rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi về, ông ta ở thôn bên cạnh đấy, phải nhanh chóng trở về thôi.
Ông lão vừa đi, sau khi chắc chắn Chu ca nhi không có vấn đề gì lớn, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là người đàn ông tên Trương Đại Trụ, hận không thể ở lại chăm sóc, nhưng nơi này là nhà họ Lâm, phòng này còn là phòng riêng của Lâm A Mặc, hắn không thể ở lại lâu, bởi vậy chỉ có thể lưu luyến không rời để lại đơn thuốc và đưa một chiếc hầu bao chứa bạc cho Lâm A Mặc, nhờ vả cậu giúp đỡ chăm sóc người ta rồi xoay người rời đi.
Bận rộn ầm ĩ hồi lâu, bên ngoài trời đã tối om, thời gian cơm tối cũng trôi qua, bà bà nhà họ Lâm cũng không chờ ba cha con Lâm Lão Căn, sớm đã gọi những người khác ra ăn cơm, không để lại chút xíu cơm canh gì.
Nàng dâu nhị phòng Vương thị vốn muốn để lại một chút cho ba cha con bọn họ, nhưng chưa phân gia nên nàng ta cũng không quyết định được, vừa rồi cầm rượu trắng đi giúp đỡ còn bị mắng, cho nên ba cha con Lâm Lão Căn chỉ có thể tự nghĩ cách giải quyết.
Rõ ràng ba cha con đã quá quen với cách làm này của Lâm bà bà, nên chẳng thèm tức giận.
Để Lâm Lão Căn và Ngô Kình Viễn nghỉ ngơi bên ngoài, Lâm A Mặc mang theo đệ đệ đi vào trong bếp, khi đi ra mỗi người bưng hai bát mì sợi chia ra từ trong ống trúc của Lâm Lão Căn, còn thêm chút rau xanh cho đầy đặn, cùng với mấy chiếc bánh ngô hấp.
“Ngô đại ca, bát này của huynh.”
Lâm A Mặc đưa chiếc bát có nhiều mì sợi nhất cho Lâm Lão Căn, đưa bát nhiều thứ hai cho anh, đôi mắt sáng lấp lánh cong cong cười nói với anh.