Nếu đã thương lượng xong, mọi người không trì hoãn thêm nữa, Lâm A Mặc đỡ Chu ca nhi đi theo Lâm Lão Căn về nhà, Lâm Thiên Bảo chạy đi tìm Lý đại thúc - thầy lang duy nhất trong thôn.
Ngô Kình Viễn có lòng muốn đi lên giúp đỡ một tay, ra sức cõng người gì đó, nhưng Chu ca nhi này là tiểu ca nhi sắp phải lập gia đình, theo như quy củ của nơi này, làm vậy không tiện lắm, cho nên anh đành phải im lặng theo sau.
Trong lúc đó, sự chú ý của anh vẫn luôn đặt trên người thiếu niên tên là Lâm A Mặc kia, không phải là anh coi trọng người ta, mà là cảm thấy thiếu niên này rất thú vị.
Đổi thành người khác, nếu như vẻ ngoài xấu xí như vậy, đa phần tính cách đều sẽ trở nên rụt rè ít nói, nhưng Lâm A Mặc này lại hoàn toàn tương phản, vô cùng hoạt bát.
Đừng thấy Lâm Lão Căn là cha mà nhầm, theo như Ngô Kình Viễn quan sát suốt dọc đường đi, trong cha con nhà họ Lâm, người làm chủ chính là Lâm ca nhi, thiếu niên rất có chính kiến, nói chuyện làm việc dứt khoát lưu loát, toàn thân tràn đầy hơi thở tích cực, vô cùng hấp dẫn người khác.
Mặc dù ánh nhìn của anh không rõ ràng, nhưng cứ nhìn chằm chằm người ta lâu như vậy, người ta vẫn sẽ phát giác ra, cho nên Lâm A Mặc rất nhanh phát hiện ra ánh mắt của anh, quay đầu nhìn lại.
Nhưng Ngô Kình Viễn cũng không tránh né, hào phóng mỉm cười gật đầu với cậu, không có chút xíu tự giác khi bị bắt trúng, trái lại khiến sắc mặt của Lâm A Mặc hơi ửng đỏ lên, vẫn là lần đầu tiên có đàn ông xa lạ nhìn thấy cậu, chẳng những không ghét bỏ mà còn cười với cậu.
Mặc dù đã quen với việc bị coi là xấu xí, nhưng có ai mà không để ý đến dáng vẻ của mình, cho nên ánh mắt không chút chán ghét khinh thường của Ngô Kình Viễn lập tức khiến Lâm A Mặc tăng thêm thiện cảm với anh, cũng bớt lòng cảnh giác với anh.
Lâm A Mặc vốn không phải người hướng nội, một khi buông bỏ cảnh giác, cậu bắt đầu chủ động hỏi thăm lai lịch và các thông tin về Ngô Kình Viễn.
Biểu hiện không có chút rụt rè nào của tiểu ca nhi nơi này khiến Lâm Lão Căn thấy mà thầm bực bội, tự trách sao mình sơ ý như vậy, một người đàn ông lại không dạy được con mình, nuôi tiểu ca nhi nhà mình thành tính nết này, người không biết còn tưởng rằng bản tính con trai hắn tùy tiện lỗ mãng.
Ngô Kình Viễn lại không hề có suy nghĩ như vậy, Lâm A Mặc hỏi anh cái gì anh trả lời cái đó, không bao lâu đã trở nên thân thiết với đối phương.
“... Hóa ra là như vậy, sớm đã nghe nói trên biển nguy hiểm, không ngờ là sự thật, như vậy huynh có thể sống sót là may mắn quá rồi, huynh yên tâm, ta và cha đều rất quen thuộc mấy thôn làng xung quanh, đến lúc đó ta cũng hỏi thăm giúp huynh, nếu không tìm được người thân, huynh ở lại thôn của bọn ta cũng rất tốt, mặc dù thôn Liễu Thụ bọn ta không giàu có, nhưng khá gần với trấn trên và huyện thành, đi lại tiện lợi...”
Lâm A Mặc quanh năm suốt tháng sống trong thôn làng, hiếm khi thấy thành trấn phồn hoa, bản tính chất phác giống như đa số thôn dân, nghe thấy cảnh ngộ của Ngô Kình Viễn thì rất đồng tình, lại thêm Ngô Kình Viễn không tỏ vẻ chán ghét mình nên cậu rất có thiện cảm với anh, nhiệt tình nghĩ cách giúp anh.
Lâm Lão Căn cũng gật đầu bày tỏ rằng đến lúc đó có thể nói với trưởng thôn giúp anh.
Cha con nhà họ Lâm bằng lòng giúp đỡ chuyện định cư, tất nhiên không còn gì tốt hơn, Ngô Kình Viễn vội vàng nói lời cảm ơn, lần nữa kéo gần quan hệ với nhà họ Lâm.
Vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã trở về nhà họ Lâm.
“Ngô huynh đệ, nơi này chính là nhà ta...”
Lâm Lão Căn dẫn Ngô Kình Viễn đi vào một tiểu viện nhà nông.
Trong thôn Liễu Thụ này, căn nhà của nhà họ Lâm coi như không tệ, mặc dù xây từ mười mấy năm trước, nhưng vẫn là nhà ngói bền chắc, hơn nữa diện tích cũng rất lớn, không phải là nhà tranh giống thôn dân khác, trời mưa gió thổi là trong nhà ngập nước, mỗi năm đều phải thay nóc nhà mới.