“Ông cố gắng hết sức thuyết phục mỗi một hộ gia đình trong thôn, đừng tiếc tiền, cố gắng tích trữ nhiều lương thực một chút, và cả cửa nẻo trong nhà cũng làm bền chắc một chút, miễn cho ăn trộm ghé thăm, chỗ này của tôi có chút tiền quyên góp cho thôn, ông xem trong thôn có hộ nào khó khăn thì giúp đỡ một chút, nhưng khi đi làm chuyện này vẫn mong ông Lý chú ý một chút, nếu truyền lên trên, e rằng cảnh sát sẽ đi tìm tôi, nói tôi lan truyền tin đồn thất thiệt rồi giam tôi lại.”
Để chứng minh tính chân thực trong lời nói của mình, Ngô Kình Viễn lấy hơn hai trăm nghìn cuối cùng của mình ra quyên góp cho thôn làng, lần này trưởng thôn càng thêm tin tưởng, dù sao cũng không người nào tốn nhiều tiền như vậy để nói dối.
“Chàng trai trẻ yên tâm, lão già tôi biết rõ nặng nhẹ.”
Sau khi nghiêm túc đảm bảo mình sẽ không để lộ anh ra, trưởng thôn vội vã rời đi, nhanh chóng mở họp trong thôn.
Thôn này không lớn, tổng cộng chỉ có mấy chục hộ gia đình, giờ phút này đa số những người còn ở trong thôn đều đã có tuổi, tư tưởng khá cố chấp, lại trải qua thời kỳ đói khát, ai cũng có loại chấp nhất to lớn đối với lương thực, trưởng thôn vừa nói xong tình huống đã rối rít tán thành, về nhà lấy tiền đi chuẩn bị, cảm thấy trong nhà tích trữ lương thực mới yên tâm được.
Có mấy người không nỡ tiêu tiền trông thấy mọi người đều làm như vậy, lại thêm vật giá trong huyện trong thành phố ngày một tăng cao, trong lòng hốt hoảng, cuối cùng cũng không chống cự nổi tâm lý chạy theo đám đông, cùng nhau tích trữ lương thực.
Nhìn thấy người trong thôn bắt đầu bận rộn, Ngô Kình Viễn rất hài lòng, như vậy sau này tận thế bùng nổ, trong nhà hai ông cụ tích trữ lương thực cũng không quá nổi bật.
Chưa tới một tháng nữa là tận thế bùng nổ, thời tiết càng ngày càng nghiêm trọng khiến không ít sức lao động khỏe mạnh bôn ba làm việc bên ngoài đều trở lại thôn, ngoài tránh nắng ra thì còn bởi vì vật giá trong thành phố leo thang khiến những người làm công bọn họ không chống đỡ nổi.
Thật ra Thiên cẩu gặm mặt trời trong lời ông Chu chính là ngày tuyết rơi mang theo virus kiếp trước, còn một chút thời gian nữa, Ngô Kình Viễn vừa dùng dị năng điều dưỡng cơ thể giúp ông hai, vừa đợi tới khi trời tối ra ngoài tiến hành thúc giục một số thực vật quanh thôn.
Một khi tận thế giáng xuống, những thực vật sớm đã được dị năng thúc lớn này lại trải qua virus cải tạo, từ đó tăng nhanh thời gian biến dị, chúng nó có tính công kích, nhưng chỉ nhằm vào người xâm nhập bên ngoài, và bảo vệ địa bàn bên trong phạm vi của mình, về sau sẽ trở thành tấm chắn thiên nhiên cho thôn làng, giai đoạn sau của tận thế cũng có không ít căn cứ lợi dụng những thực vật này để đề phòng zombie.
Ngô Kình Viễn cũng không biết rằng, hành động này của mình lại khiến thôn làng trở thành chốn ‘bồng lai tiên cảnh’ trong tận thế, anh chỉ muốn cố gắng hết mình tạo ra pháo đài kiên cố cho hai người an hưởng tuổi già, bởi vậy anh còn tiến hành di dời và thúc lớn thực vật xung quanh nhà ở của hai ông cụ.
Chuẩn bị xong xuôi tất cả, lại yên lặng trải qua mấy ngày với hai ông cụ, cuối cùng Ngô Kình Viễn cũng rời khỏi thôn làng, tiến về tỉnh Y, đến địa phương mà ông Chu nói.
Cho dù như thế nào, trùng sinh một lần, anh phải sống thật tốt.
Bây giờ không chỉ thời tiết xảy ra vấn đề, mà từ trường cũng chịu ảnh hưởng, máy bay đã không dám bay trên trời, sợ sẽ bị lệch hành trình, Ngô Kình Viễn không cách nào đi máy bay, chỉ có thể lái xe đến đó.
Ngày đêm gấp rút lên đường, cuối cùng anh đã đến được nơi ông Chu nói vào một ngày trước trận tuyết kia, đây chỉ là một khe núi rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng dựa theo lời ông Chu nói, lúc trước ông chính là bất ngờ xuyên từ cổ đại tới đây vào ngày Thiên cẩu gặm mặt trời đó.
Về sau dựa vào truyền thuyết và tư liệu của thôn làng gần khe núi, ông đoán chừng mỗi lần xảy ra hiện tượng Thiên cẩu gặm mặt trời, có lẽ nơi này sẽ xuất hiện thứ đồ kiểu như từ trường lỗ giun kết nối với một thế giới khác, nói cách khác, đây chính là xuyên qua.