Chương 4
-
Kinh hỉ là loại chuyện không ai đoán trước được, nó luôn tới một cách rất bất ngờ, có lúc là do người khác cố ý tạo ra cho bạn, có lúc là sự trùng hợp vô tình. Ví dụ bạn để ý thứ gì đó đã thật lâu nhưng vẫn chưa có điều kiện đạt được, mà chuyện ấy bạn chưa kể với ai cả, bỗng dưng có một ngày bạn nhận được món quà sinh nhật từ người nào đó, mở giấy gói ra lại phát hiện quà tặng chính là món đồ bạn ao ước đã lâu, sự hưng phấn kích động lúc ấy có lẽ chỉ có người đã trải qua mới có thể thấu hiểu.
Kể từ đêm hôm đó, tần suất gặp mặt giữa Trương Tử Minh và Từ Hâm ở thang máy càng lúc càng nhiều, cộng thêm cả hai từng là bạn thời Trung học, vì vậy việc viếng thăm nhau cũng trở nên thường xuyên hơn, sự xuất hiện của Từ Hâm trong nhà cậu dường như cũng trở thành một điều rất tự nhiên.
Trương Tử Minh cảm thấy, những ngày có thể nhìn thấy Từ Hâm là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc sống buồn tẻ của mình, mặc dù bọn họ chẳng qua vẫn là bằng hữu mà thôi, còn chưa thể đạt tới loại quan hệ thân mật cậu hằng mơ ước. Bất quá, chuyện gì cũng phải biết thỏa mãn, nếu ôm ấp quá nhiều tham vọng, chỉ sợ cuối cùng mọi thứ đều sẽ tuột khỏi tầm tay……
Thứ sáu tuần này sau khi tan việc, Trương Tử Minh lại đến Gay bar kia, vẫn gọi một ly nước đá như cũ.
Ngồi không bao lâu, trong quán chợt xuất hiện một người đàn ông, người nọ sau khi nhìn thấy cậu liền cất bước hướng về nơi này ……
“Từ, Từ Hâm ……” Nam nhân vừa xuất hiện, Trương Tử Minh liền biết đấy là ai, nhưng bây giờ muốn tránh cũng đã không còn kịp rồi.
Mọi người chung quanh khó hiểu liếc Trương Tử Minh một cái, cậu nghĩ rằng do mình nói quá lớn tiếng liền nhanh chóng hạ thấp giọng hỏi: “Sao cậu lại đến đây?!” Nơi này là Gay bar a!
“Cậu có thể đến, tại sao tớ lại không?” Từ Hâm cười nhẹ ngồi xuống bên cạnh Trương Tử Minh.
“Tớ …… tớ ……” Tớ là Gay, đến Gay bar là chuyện bình thường! Chẳng lẽ cậu cũng là?! Trương Tử Minh khẩn trương đến mức tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng cậu vẫn không dám mở miệng hỏi.
“Tớ cũng vậy.” Từ Hâm giống như nhìn thấu nghi vấn của cậu, thản nhiên thừa nhận, tiếp theo lại lập tức quăng ra một trái bom nguyên tử, “Chẳng lẽ cậu không nhìn ra gần đây tớ đang cố gắng theo đuổi cậu sao?”
“……” Làm ơn đi! Cậu sao có thể nhìn ra được?! Cậu cứ nghĩ rằng Từ Hâm tặng hoa, xuống bếp nấu ăn, mời cậu đi xem phim…… Những thứ đó chỉ nhằm mục đích tăng tiến tình bạn giữa hai người mà thôi! Lén lút thầm mến hắn, cậu đã thấy mình rất vô sĩ, sao có thể còn dám tự mình đa tình suy nghĩ nhiều như vậy a?!
Từ Hâm không đợi Trương Tử Minh trả lời, đột nhiên dùng tay nhẹ nhàng kéo đầu cậu lại gần, không nói gì liền hôn lên.
Đại não Trương Tử Minh nhất thời đình chỉ hoạt động, mặc cho đối phương dùng đầu lưỡi lạnh như băng cạy mở hàm răng của mình, thẳng tắp trườn vào trong……
“Cậu Trương, cậu Trương? Cậu say rồi sao? Cần tôi gọi xe giúp cậu không?” Trương Tử Minh là khách quen ở đây, phục vụ trong quán đa phần đều biết mặt cậu, mới vừa rồi phục vụ viên Tiểu Triệu đã sớm nhìn thấy một mình cậu ở chỗ này lầm bầm lầu bầu, bây giờ còn không ngừng lắc lắc đầu, nghĩ rằng có thể do cậu uống say rồi, vì vậy hảo tâm tâm tới hỏi một chút.
Từ Hâm đột nhiên nới lỏng tay, ngoan ngoãn ngồi trở về vị trí cũ, như thể từ nãy đến giờ hắn không làm gì hết.
Trương Tử Minh mơ mơ màng màng, mãi đến lúc phục vụ viên hỏi lại lần nữa, cậu mới từ từ trả lời: “Tôi không say ……” Cậu uống là nước đá, chứ đâu phải là rượu.
Chợt nhớ lại trước mặt nhiều người như vậy mình lại cùng Từ Hâm ôm hôn, Trương Tử Minh thoáng chốc mắc cỡ mặt mũi đỏ bừng, nói: “Không cần để ý đến tôi, tôi có thể tự trở về được, cám ơn.” Nói xong liền trả tiền, cũng không quan tâm Từ Hâm bên cạnh, chạy như bay ra khỏi quán bar.
Trương Tử Minh một hơi chạy đến nơi mình đỗ xe,Từ Hâm cũng vừa lúc đuổi theo kịp, hắn kéo cậu lại hỏi: “Cậu chạy làm gì?”
“Tớ, tớ ……” Đại não Trương Tử Minh vô cùng hỗn loạn …… Đúng vậy! Cậu cần gì phải bỏ chạy chứ?!
“Ể? Cậu vẫn chưa trả lời tớ đấy.” Từ Hâm giơ tay lên xoa xoa đầu Trương Tử Minh, chậc, vẻ mặt ngơ ngác, ngốc nghếch của cậu lúc này quà thật rất đáng yêu.
“Hả? Vấn đề gì?” Lực chú ý của Trương Tử Minh rất nhanh bị dời đi.
“Tớ thích cậu, cậu đồng ý hẹn hò với tớ không?”-
“……” Hẳn là …… không người nào có thể cự tuyệt lời tỏ tình của đối tượng mình đang trộm thích đi?! Mặc dù hết thảy mọi chuyện xảy ra một cách rất đột nhiên, nhưng nếu như mình cứ tiếp tục do do dự dự, như vậy xem chừng cũng không hay lắm, cậu đã sớm không phải là tên quỷ nhát gan trước kia nữa rồi……Vì vậy Trương Tử Minh khe khẽ gật đầu, coi như đã đồng ý.
Giây tiếp theo vòng eo lập tức bị Từ Hâm ôm chặt, trên môi truyền đến cảm giác lành lạnh tê dại, sau đó cả hai cùng nhau đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào.
Bóng đêm rất đẹp, ánh trăng ve vuốt hai thân ảnh đang ôm hôn bên cạnh chiếc xe đậu ven đường. Nhưng, trên mặt đất lại chỉ có một cái bóng …… Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương