Chương 15

Chương 15

Sáng sớm hôm sau, sau khi Ueno Makoto chào tạm biệt mèo béo liền đi đến trường học.

Shinichi Kudo vì đã eo nhỏ thành học sinh tiểu học nên bàn của cậu ta đã vắng người.

Phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có người ngồi.

Thời điểm Ueno Makoto bước vào lớp học, do hắn thay đổi kiểu tóc đã show toàn mặt ra, hơn nữa khí chất của hắn và nguyên chủ hoàn toàn khác nhau, ngoài trừ Ran Mori đã gặp hắn lúc trước thì những học sinh còn lại trong lớp hoàn toàn không nhận ra hắn.

Họ còn tưởng đâu Ueno Makoto là học sinh lớp khác không cẩn thận đi nhầm lớp học nữa chứ.

Rốt cuộc trước đó không có ai gặp qua Ueno Makoto khi hắn đã thay đổi.

Thậm chí đã có vài người chuẩn bị chạy qua hỏi thăm.

Sau khi Ueno Makoto đi vào lớp học đã trực tiếp ngồi vào vị trí của nguyên chủ.

Sonoko Suzuki vốn đang đứng nhiều chuyện với Ran, nhưng từ lúc Ueno Makoto bước vào lớp học tới giờ thì đôi mắt gần như dính chặt vào người hắn, chưa từng dịch chuyển.

“Ran, đó là ai vậy? Đẹp trai quá đi!” Sonoko hỏi Ran nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Ueno Makoto.

“Đó là Ueno-kun” Ran nói.

“Gì? Người đó là Ueno Makoto?” Sonoko trừng lớn đôi mắt, bất giờ mới dời tầm mắt trân trối nhìn Ran.

Mấy người bạn cùng lớp đứng gần nghe thấy cũng hết hồn.

Sau đó tất cả cùng nhìn chằm chằm Ueno Makoto, cũng bởi vì Ueno Makoto so với nguyên chủ cách biệt quá lớn, nên không ai nhận ra.

Bất quá sau khi biết đó là Ueno Makoto, mọi người lập tức nhớ lại dáng người cùng chiều cao của nguyên chủ, quả thật đúng là có chút tương tự.

“Người này là Ueno Makoto á? Sao có thể, Ueno Makoto hồi trước không phải để tóc dài sao, nhìn còn có chút âm trầm, khá đáng sợ a, so với tưởng tượng của tớ một chút cũng không giống nhau” Có người nhỏ giọng nói, ngữ khí có chút giật mình.

“Đúng là không thể tưởng tượng nổi a, mà đúng là đệp trai thật! Trùng hợp là mẫu người mà tớ thích” Lập tức có người tiếp lời.

“Ê khoan, hồi hôm bữa, lúc Hirae Okawa chết, không phải cậu còn cảm thấy Ueno Makoto chắc chắn là hung thủ gϊếŧ người sao? Cậu không phải muốn thích một hung thủ gϊếŧ người chứ?” Có một người bên cạnh nói.

“Cậu đang nói chuyện ngu ngốc gì vậy a, vụ án lúc trước đâu có liên quan gì đến Ueno-kun đâu, ngay cả Kudo-kun, một thám tử học sinh lợi hại như vậy mà cũng đều không tìm được chứng cứ buộc tội Ueno-kun sao, làm sao Ueno-kun có thể là hung thủ gϊếŧ người được chứ? Chuyện này chắc chắn chỉ là hiểu lầm thôi, Uenokun tốt bụng như vậy, sao có thể gϊếŧ người?”

“Ueno-kun tốt bụng thế nào?” Người bên cạnh hỏi.

“Ueno-kun lớn lên nhìn có vẻ rất tốt bụng!” Người này nói một cách đúng lý hợp tình.



“Ran, cậu không có nhận sai người chứ?” Sonoko nhỏ giọng hỏi, nhìn mặt của Ueno Makoto, biểu tình cực kỳ rối rắm.

“Hôm qua tớ tình cờ gặp Ueno-kun, lúc biết là cậu ấy, tớ cũng rất giật mình” Ran nói.

“Bất quá, Ueno-kun đúng là rất đẹp trai, hôm trước tớ nhìn thấy cũng hết hồn” Ran nói.

“Không, là cực kì đẹp trai a!” Sonoko lập tức nói, quay đầu nhìn về phía Ueno Makoto, nói “Lúc trước sao tớ có thể bỏ lỡ một soái ca ở ngay bên cạnh lâu như vậy chứ”

“Quả thật là kiệt tác của thượng đế a!” Sonoko khoa trương nói.

“Sonoko?” Ran tằng hắng một cái nhắc.

Sonoko đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía Ran, nói “Ran, chúng ta là bạn thân phải không?”

“Đó là dĩ nhiên, cậu là bạn thân nhất của tớ” Tuy Ran không biết tại sao Sonoko lại đề cập tới chuyện này, nhưng vẫn gật đầu tán thành.

Tuy rằng một Alpha với một Omega là bạn thân không thường gặp, nhưng Ran với Sonoko từ thời điểm đi nhà trẻ đã biết nhau, khi đó vẫn chưa phân hóa, hai người bọn họ vẫn là bạn tốt cho tới hiện tại.

Sau này tuy khác nhau về giới tính thứ hai, nhưng do Ran đã có thanh mai trúc mã là Shinichi, mà Sonoko lại thích giới tính thứ nhất là nam, cho nên dù hai người một là Alpha, một là Omega cũng hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào tới tình bạn của hai người bọn họ.

“Nếu đã là bạn thân thì cậu nhất định phải giúp tớ đó!” Sonoko lập tức nắm chặt lấy tay của Ran, ánh mắt cực kỳ chân thành nói “Giúp tớ cua Ueno Makoto!”

“Rốt cuộc cậu đã có Shinichi rồi, cậu sẽ không đành lòng để tớ vẫn luôn là bóng đèn của giữa cậu và Shinichi chứ?” Sonoko nói “Lần này cậu nhất định phải giúp tớ đó nha”

Ran có chút chần chờ nhưng vẫn gật đầu, sau đó hỏi “Vậy Sonoko này, cậu muốn tớ giúp như thế nào?”

Sonoko lập tức nói “Mai là ngày Valentine trắng, không phải lúc trước có người mời chúng ta tham gia một buổi tiệc sao? Tớ định mời Ueno Makoto cùng đi”

Ánh mắt Sonoko cực kì chờ mong “Đến lúc đó tớ sẽ mang theo một hộp chocolate chứa đựng tràn đầy tình yêu của tớ, đưa nó cho Ueno-kun, cậu ấy nhất định sẽ bị tớ làm cho cảm động”

“Nhưng tớ lại lo lắng nếu một mình tớ đi mời Ueno-kun, không chừng cậu ấy sẽ từ chối, nên cậu nhất định phải giúp tớ nha Ran” Sonoko nói.

Ran gật đầu.

Sonoko thấy vậy lập tức lôi kéo Ran đi đến trước mặt Ueno Makoto, mỉm cười nói “Ueno-kun, chào buổi sáng”

Ueno Makoto nhìn về phía Sonoko, nói “Chào cậu, Suzuki-kun”

“Ueno-kun, ngày mai cậu có rảnh không?” Sonoko kéo Ran lại gần mình một chút, nói “Tớ cùng Ran muốn mời cậu cùng tham gia một buổi tiệc tổ cho dịp lễ Valentine trắng, không biết cậu có thời gian không?”

“Năn nỉ cậu đó” Sonoko nói.

Ran đứng bên cạnh cũng tiếp lời “Thật sự hy vọng Ueno-kun có thể cùng bọn tớ tham gia buổi tiệc đó, làm ơn đi mà Ueno-kun”

“Ngày mai là Valentine sao?” Ueno Makoto hỏi.

“Là Valentine trằng! Đến lúc đó mọi người sẽ làm một hộp chocolate tốt nhất đưa cho người mình thích, nếu đối phương nhận lấy, đó là dấu hiệu người đó tiếp thu tình yêu của cậu” Sonoko hào hứng giới thiệu.

Ueno Makoto suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý với đề nghị cua hai người.

Sonoko lập tức đưa lên một thủ thế chiến thắng, sau đó cùng Ueno Makoto hẹn thời gian mới trở lại chỗ ngồi của mình để bắt đầu giờ học.

Một số người khác cũng muốn tới mời, nhưng do Sonoko vẫn luôn lượn lờ trước mặt Ueno Makoto nên đã bỏ lỡ cơ hội, tất cả đều căm tức liếc Sonoko.

Sonoko làm lơ ánh mắt của tất cả bọn họ, hoàn toàn đắm chìm trong tưởng tượng đi dự tiệc với Ueno Makoto vào ngày mai.

Người lái xe là một nam Beta, nhìn qua có vẻ rộng rãi, hơn nữa anh ta luôn thích vận động, mặc một bộ quần áo thể thao, dáng người không tệ.

“Đây là Nigaki Yoshitaka, là thành viên của câu lạc bộ bóng chày, buổi tiệc lần này mà chúng ta tham gia là do câu lạc bộ bóng chày tổ chức” Sonoko nói.

“Chào đàn anh Nigaki, em là Ueno Makoto” Ueno Makoto nhìn về Nigaki Yoshitaka chào hỏi.

Nigaki Yoshitaka cũng cực kỳ thân thiện chào hỏi cùng Ueno Makoto, nói “Buổi tiệc của hôm nay của chúng ta có sự thâm gia của mấy mỹ nữ của câu lạc bộ bóng chày chúng ta đó nha, Ueno-kun, em phải cố gắng lên nha”

Sau khi nói xong còn nháy mắt với Ueno Makoto một cái.

Ueno Makoto còn chưa kịp lên tiếng, Sonoko đứng bên cạnh đã nháy mắt ra hiệu cho Nigaki Yoshitaka.

Cô mời Ueno Makoto đến đây là mang theo mục đích sẽ cua lấy Uenokun, cũng không phải mang theo phúc lợi cho nữ sinh của câu lạc bộ a!

Kết quả còn chưa đến buổi tiệc đã có thêm mấy tình địch rồi? Thật quá đáng mà.

Đáng tiếc Nigaki Yoshitaka hoàn toàn không hiểu được ngụ ý trong ánh mắt của Sonoko.

Ngược lại nói xong câu đó, lập tức hưng phấn cùng Ran trò chuyện, ý tứ hết sức rõ ràng.

Ngay lúc này, Ueno Makoto bỗng nhiên nghe được một chút âm thanh truyền tới từ cốp xe, nên nhìn thoáng qua đó.

Vẫn luôn chú ý tới Ueno Makoto, lúc này Sonoko lập tức nói “Ueno-kun, làm sao vậy?”

“Bên trong cốp xe chứa gì sao?” Tỷ như….một tên tiểu quỷ.

Bởi vì đây cũng không phải xe của Sonoko nên cô cũng không rõ ràng lắm, vì vậy xoay qua Nigaki Yoshitaka hỏi “Đàn anh Nigaki, sau xe anh có chứa cái gì sao?”

Sonoko vùa dứt lời thì âm thanh trong cốp xe bỗng nhiên im bặc.

Xem ra xe này cách âm chẳng ra gì.

“Bên trong cốp xe sao?” Nigaki Yoshitaka hỏi, đưa tay gãi gãi đầu mình nói “Hình như chỉ để dụng cụ chơi bóng chày cùng một va li hành lý thôi, làm sao vậy?”

“Hình như trong đó có thứ gì đang phát ra âm thanh a” Ueno Makoto nói, nhìn về hướng cốp xe “Có khi nào là chuột không?”

“Ha ha ha, sao có thể chứ?” Nigaki Yoshitaka nói “Trên xe của anh sao có chuột được chứ, chắc em nghe nhầm rồi”

“Cũng có thể” Ueno Makoto nói.

“Chắc chắn em nghe nhầm rồi!” Nigaki Yoshitaka nói, sau đó quay qua trêu chọc Ueno Makoto một chút “Không phải em nghe nói trong buổi tiệc có nhiều mỹ nữ nên khẩn trương mà sinh ra ảo giác đó chứ?”

“Ha ha ha”

Sắc mặt của Sonoko đen thui.

Cuối cùng của tới địa điểm tổ chức buổi tiệc, mọi người cùng nhau xuống xe.

Địa điểm của buổi tiệc là chủ tịch của câu lạc bộ bóng chày, là một biệt thự sân vườn được xây dựng cực kỳ độc đáo, sân đình bên trong cũng được trang trí vô cùng tinh xảo.

Thời điểm mấy người Ueno Makoto vào phòng, thấy được mọi người đã đến đầy đủ, trên bàn đã bày đồ ăn phong phú.

Nigaki Yoshitaka sau khi chào hỏi cùng mọi người đã dẫn Ueno Makoto, Ran cùng Sonoko ngồi vào bàn, sau đó giới thiệu mọi người với nhau.

Sau đó có một nữ nhân có tuổi chắc là mẹ của Nigaki hỗ trợ mang đồ ăn lên, bên cạnh còn có một tiểu hài tử, chắc là em trai của Nigaki.

Tiểu hài tử muốn chơi cùng mọi người nhưng lập tức bị Nigaki cự tuyệt, bảo nhóc đó trở về phòng tự chơi.

Lúc này, bỗng nhiên trong sân truyền đến một chuỗi tiếng hắc xì, mọi người cùng nhau tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, sau đó phát hiện ra trong một lùm cây gần đó có một bóng hình nho nhot, Edogawa Conan.

“Conan, em ấy ở đây làm gì? Ran kinh ngạ nói.

Ueno Makoto đưa ra suy đoán “Chắc là ở trong cốp xe của đàn anh Nagaki đi ra, sau đó lạc đường, rốt cuộc đối với Coanan mà nói, nhà của đàn anh thật dễ lạc”

“Nè nè” Conan đầy đầu hắc tuyến, cảm thấy chính mình đang bị Ueno Makoto trào phúng.

Ueno Makoto này quả nhiên chẳng phải người tốt lành gì.

Bất qua sau đó Conan vẫn được vào phòng cọ ăn cọ uống.

Chờ sau khi mọi người đã ăn uống no đủ, Sonoko âm thầm thêm tự tin cho bản thân, sau đó lấy chocolate mà mình đã chuẩn bị trước đó, đi về phía Ueno Makoto. Còn chưa tới nơi, Conan đã chú ý tới động tác của Sonoko, nói “Không phải chị định đưa chocolate cho gia hỏa này đó chứ?”

Sonoko đưa tay cốc đầu Conan một cái, nói “Nhóc con thối tha, phải có lễ phép a, ngươi phải gọi Ueno-kun là anh Ueno!”

Conan ôm đầu mình, ngước đôi mắt tràn ngập lên án nhìn về phía Sonoko.

“Làm sao, không phải sao?” Sonoko hỏi.

“Em khuyên chị nên sớm buông tay đi, lúc trước tin tức tố của Ueno Makoto đã từng thay đổi, chắc đã cùng người khác tiến hành đánh dấu tạm thời rồi” Conan nói, toét môi cười, đối với laoij hành vi này của Ueno Makoto tràn ngập khinh bỉ.

Sau đó Sonoko nhìn về phía Ueno Makoto như để chứng thực, cực kì kinh ngạc khi thấy Ueno Makoto gật đầu.

Bất quá, Ueno Makoto lập tức hỏi Conan “Conan, sao em biết tin tức tố của anh đã thay đổi?”

Conan “…?”