Chương 6:

27.

Hôm sau Lục Quân lại ném một hộp sữa lên bàn tôi.

Mỗi ngày cậu ấy đều nhìn tôi chằm chằm như thầy giám thị và quay đi khi tôi uống xong sữa.

Hôm thứ sáu tôi uống xong, rốt cuộc không nhịn được, nói với cậu ấy: "Lục Quân, cậu có chuyện gì cần tớ giúp không?"

Lục Quân chống cằm nhìn tôi, nói: "Cái gì cơ?"

Tôi đáp: "Tớ không muốn uống sữa của cậu miễn phí như vậy đâu."

Lục Quân nói, "Đây là bồi thường."

"Cậu chỉ giẫm lên một hộp sữa của tớ thôi," Tôi nói, "không cần bồi thường nhiều như vậy mà."

Lục Quân bỏ tay xuống, không kiên nhẫn nói: "Vậy được rồi, để tớ nghĩ xem có việc gì cần cậu giúp. Nhưng cậu uống sữa đi đã."

Sau khi thành thực uống vài ngụm, Lục Quân lại hỏi tôi có thực sự thích sữa không.

Tôi nói: "Sữa vị này rất ngon... Cậu đã từng uống chưa vậy?"

Lục Quân nói: "Chưa."

Tôi suy nghĩ một chút, đặt hộp sữa mới uống được nửa lên bàn: "Hay là cậu uống thử đi?"

Lục Quân quay sang nhìn tôi, đồng tử giãn ra.

Tôi nghĩ lại, tôi không thân với cậu ấy, nên việc cậu ấy uống sữa tôi đã uống thật sự không thích hợp. Nhưng khi định thu lại thì Lục Quân đã cầm lấy hộp sữa trước mặt, im lặng nhấp một ngụm.

Tôi thận trọng hỏi cậu ấy: "Ngon không?"

Lục Quân nói, "Cũng được."

Tôi nói, "Cậu muốn uống thêm một ngụm nữa không?"

Lục Quân nói, "Được."

Cậu ấy nở nụ cười hiếm thấy trước mặt tôi. Tôi cũng mỉm cười với cậu ấy và nói, "Cảm ơn cậu."

Lục Quân đẩy sữa lại cho tôi, nhìn tôi một cách khó hiểu: "Tại sao lại cảm ơn tớ?"

Tôi nói, "Cậu không ghét tớ, lại còn cho tớ sữa. Thế nên muốn cảm ơn cậu."

28.

Cổ nhân dạy: tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo. Ân nghĩ bằng giọt nước cũng phải báo đáp bằng cả con sông.

Tôi đơn phương quyết định coi Lục Quân là bạn của tôi.

29.

Tôi ngồi trên bậc thang trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, Khúc Nghiêu ngồi cạnh tôi, vừa trò chuyện vừa bẻ đậu phộng. Cậu ấy bảo, nghe bạn bè trong đội bóng rổ nói rằng học sinh cấp 3 có thể đến đội xe đạp do cộng đồng tổ chức để tham gia đua xe, có thể ra ngoài ngắm cảnh.

Tôi gật đầu, há miệng ngậm lấy những hạt lạc vụn câu ấy đưa, dùng lưỡi cuộn những hạt lạc, sau khi ngậm được một lúc thì nhai nát.

Khúc Nghiêu nói rằng Quý Vân cũng đồng ý đăng ký vào đội.

30.

Tôi không có xe đạp, cũng không biết đi xe.

Tôi vẫn luôn ngồi ở ghế sau của Khúc Nghiêu và chưa bao giờ nghĩ đến việc "thì ra tôi cũng cần phải học đi xe đạp."

Tôi mang dép lên lầu để tìm ba.

Ông đang chỉnh sửa các bài văn của học sinh.

Tôi sợ làm phiền ông, nên đợi ở bên ngoài cho đến khi ông ấy uống một tách trà để nghỉ ngơi rồi mới bước vào.

Ba tôi hỏi tôi có chuyện gì vậy.

Tôi cúi đầu nhìn đôi tất của mình, nói với ông ấy: "Con muốn mua một chiếc xe đạp."

"Con không phải đi học với Khúc Nghiêu rồi sao?" Ba tôi lau kính nói: "Sao lại đột nhiên muốn mua xe đạp vây?"

Tôi nói: "Khúc Nghiêu và Quý Vân đều đã đăng ký vào đội thi đạp xe ... Nếu con muốn tham gia với họ, con phải mua một chiếc xe."

Ba tôi nhìn tôi một lúc rồi nói, "Con còn chưa thi đại học, sao có thể muốn chơi bời lung tung. Sau khi vào đại học, thoải mái thời gian mà chơi mấy thứ này, bây giờ thì phải học hành chăm chỉ."

Tôi đã đoán trước được ông ấy sẽ không đồng ý, nghe những lời này tôi cũng không quá thất vọng.

Ba tôi nói: "Dư Triệu, con không thông minh bằng Quý Vân và những người khác, vì vậy con phải học hành chăm chỉ hơn."

Trước đó Quý Vân kể với tôi rằng khi cậu ấy mới chỉ tình cờ đề cập đến chuyện này với gia đình, bố mẹ cậu ấy đã liền đồng ý mua xe cho cậu ấy.

Cậu ấy nói rằng loại chuyện này có thể được giải quyết miễn là có can đảm để nói ra.

Vào buổi chiều, Quý Vân và Khúc Nghiêu nói rằng họ sẽ họp với đội đua xe đạp và hỏi tôi có muốn đi cùng nhau không.

Tôi đang dùng chổi tre quét dọn con ngõ, nói: "Tớ không có hứng thú, các cậu cứ đi đi."

Lòng dũng cảm của tôi cũng giống như hơi thở khi ngáp, vô ích.