107.
Chị Khúc Huỳnh đưa hai chúng tôi đi mua kem.
Có lẽ chính thái độ của Khúc Nghiêu đã khiến chị cảm thấy rằng cậu ấy chắc chắn đang yêu, lúc đi đường nhất quyết bảo cậu ấy phải yêu đương hẳn hoi, đừng phụ tình cảm của người khác.
Chị ấy nói: "Trẻ con đôi khi yêu nhau chỉ vì bốc đồng nhất thời hoặc cảm thấy cô đơn thôi." Chị ấy nói, "Tuổi của hai đứa hay nhầm lẫn giữa "tình yêu" và cảm giác "vui vẻ", hết vui rồi liền chia tay, cũng bình thường thôi."
Khúc Nghiêu nói: "Chị à, chị có hơn bọn em bao nhiêu tuổi đâu, sao lại có nhiều kinh nghiệm thế? "
Chị Khúc Huỳnh nói, "Chị là đang lo cho em trai thối của chị thôi."
Chị ấy xoa xoa đầu tôi và nói, "Như Dư Triệu này, nhìn cái là biết không yêu sớm. Chị chính là thích những bé ngoan biết nghe lời như vây."
Tôi và Khúc Nghiêu vốn dĩ đi ở hai bên chị Khúc Huỳnh, nhưng sau khi đi được một đoạn, cậu ấy chen vào giữa tôi và chị Khúc Huỳnh.
Cậu ấy đút tay túi quần, quay sang nhìn tôi: "Mặt cậu dính kem này."
Tôi chưa kịp lấy khăn giấy lau đi, Khúc Nghiêu đã đưa tay lau nhẹ má tôi một cách tự nhiên. Sau đó thè lưỡi và liếʍ kem từ đầu ngón tay.
Khúc Nghiêu nói: "Hình như lúc nào cậu cũng mua vị này. Tớ chưa thấy cậu mua vị khác bao giờ."
Tôi cúi đầu nói, "... bởi vì nó rất ngon."
Tôi không biết vị khác có ngon hay không nhưng đã thích ăn vị nào rồi, không dễ dàng thay đổi.
Chị Khúc Huỳnh đột nhiên nói với Khúc Nghiêu: "Hay là hai đứa đến với nhau đi? Chị nghĩ nếu hai đứa thực sự yêu nhau, chỉ có Dư Triệu mới chịu được tên tiểu tử thối này thôi."
Khúc Nghiêu nói, "Chị, bớt nói nhảm đi"
Chị Khúc Huỳnh nói: "Dư Triệu còn chưa ghét bỏ mày, mày còn phản đối cái gì?"
Khúc Nghiêu nói: "Cậu ấy đã bao giờ nói là thích đàn ông đâu, chị nói như vậy chẳng phải là làm khó cậu ấy sao?"
Chị Khúc Huỳnh cắn miếng kem, im lặng một lúc rồi nói: "Triệu Triệu, chị chỉ nói đùa thôi, nếu không thấy thoải mái thì cứ xem như chị chưa nói gì nhé."
Tôi nói không sao đâu, em không để bụng đâu.
Tôi thật sự không để bụng?
Tôi không thể nói là tôi để bụng, vì chị Khúc Huỳnh đang quan tâm tôi, Khúc Nghiêu cũng chỉ là quan tâm tôi
108.
Ánh đèn neon của thành phố dần dần biến mất khỏi tầm mắt. Khi chuẩn bị về đến nhà, tôi lại nghe thấy Khúc Nghiêu nói: "Chị, đừng có trêu cậu ấy nữa."
Tôi cởi giày ở cửa và cầm bình nước lên để tưới nụ hoa của anh Quý Ôn. Chị Khúc Huỳnh bước vào nhà, Khúc Nghiêu dừng lại sau lưng tôi.
Cậu ấy nói: "Triệu Triệu."
Tôi cúi đầu tưới hoa, cười nói: "Tớ thích nghe chị Khúc Huỳnh nói, tớ không để bụng đâu."
Tôi thở dài trong lòng, cảm thấy mình đã có thể khống chế được những cảm xúc điên cuồng cuộn trào trong l*иg ngực.
"Tớ rất ích kỷ, tớ thực sự không muốn cậu có một người bạn tốt hơn tớ ..." Khúc Nghiêu nói, ngọn đèn treo ở cửa chiếu tới khiến bóng cậu ấy phủ lên tôi, "Nếu không ở cùng cậu, tớ sẽ cảm thấy rất khó chịu...Triệu Triệu, cậu đối với tớ rất quan trọng, cho nên tớ không thể..."
109.
Nói đến đoạn này thì ngắt quãng, như là con diều bay quá cao rồi bị đứt dây, sau từ "không thể", Khúc Nghiêu không phát ra âm thanh nào nữa.
110.
Anh Quý Ôn ở lại trường tuần này để nghiên cứu khoa học. Tôi đặt chậu hoa vào giỏ xe và quyết định mang ra ngoài phơi nắng.
Nó phát triển rất chậm, tôi cứ nghĩ nó sẽ không mọc nữa, may mắn thay, bây giờ nó phát triển rất tốt.
Tôi muốn đưa nó đi hít thở không khí tự do, ở trong ngõ nhìn mãi một khoảng trời nhỏ cũng chán, vì nó mọc chậm hơn những loài hoa khác nên tôi phải chăm sóc nó.
Khi nào nó sẽ nở?
Tôi đậu xe dưới gốc cây rồi ôm chậu hoa ra ven sông.
Có những giọt nước bóng loáng trên lá, khuôn mặt của tôi được phản chiếu mờ mờ trên bề mặt hình cầu nhỏ.
Tôi cúi đầu, mấp máy môi, trong lòng tự nhủ: "Rất ít người đem hoa ngắm sông. Rất nhiều bông hoa khác đang đứng một chỗ khoe sắc chờ người khác đến ngắm, nhưng vì mày rất quan trọng, nên tao muốn dẫn mày đến khắp mọi nơi, ngắm mặt trời bên sông."
Nếu hoa không nở cũng không sao, chỉ cần phát triển tốt là được rồi.
Con người có thể bước đi trong nháy mắt, nhưng con ốc sên phải bò rất lâu.
Nhưng chỉ cần tiếp tục tiến về phía trước là được rồi.