Chương 18:

86.

Sáng hôm sau lúc Khúc Nghiêu phát hiện ra tôi ngủ cùng Quý Vân, vẻ mặt của cậu ấy đơ ra trong giây lát.

Cậu ấy ấy đeo cặp sách, cúi đầu, ngửi quanh cổ tôi: "Cái này là của Quý Vân à?"

Quý Vân ngậm miếng bánh mì vuông phết mứt, vừa đi tất vừa bước ra để xỏ giày, lúng búng nói: "Sữa dưỡng thể của tớ đấy, thơm không?"

Khúc Nghiêu hỏi, "Hai người sao lại ngủ cùng nhau?"

Tôi nghĩ phải giải thích điều đó, nhanh chóng nói với Khúc Nghiêu, "Chúng tớ nói về chuyện anh Quý..."

Chưa nói hết ba chữ anh Quý Ôn, Vân Vân lấy bánh mì ra khỏi miệng, thản nhiên nói: "Tớ thấy mùi sữa dưỡng thể này rất hợp với Dư Triệu, nên bảo cậu ấy qua dùng thử... Khúc Đại Nghiêu, tớ cũng từng hỏi cậu có muốn dùng thử không, chẳng phải cậu từ chối rồi sao?"

Tôi nghe vậy chợt nhận ra, chẳng trách Quý Vân lại tìm tôi một mình, hóa ra là Khúc Nghiêu từ chối trước rồi.

Khúc Nghiêu nói: "Tớ không thích thoa những thứ này."

Ăn bánh mì xong, Quý Vân cúi đầu buộc dây giày rồi cười nói: "Tớ cũng chỉ khách sáo hỏi vậy thôi, đồ khỉ hôi hám không biết hưởng thụ."

Khúc Nghiêu dắt xe đạp ngang hàng với Quý Vân, nghe vậy có chút tức giận: "Quý Vân, cậu bảo ai là con khỉ hôi hám?"

Quý Vân nói, "Hmm. Tớ cũng có nói cậu đâu."

Tôi ở ghế sau kéo góc áo của Khúc Nghiêu, âm thầm nhẩm từ "Con khỉ hôi hám" từ miệng Quý Vân.

Trước đây cậu ấy cũng gọi Khúc Nghiêu như thế này sao?

Khúc Nghiêu đột ngột dừng xe, "Quý Vân, cậu đừng trêu Dư Triệu nữa có được không?"

Quý Vân tấp vào một góc và quay lại, vòng qua xe đạp của Khúc Nghiêu, nói, "Tớ thấy cậu ấy thích nó mà. Khúc Nghiêu, cậu phản ứng hơi quá rồi đấy, có phải hôm qua điểm Văn bị thấp hay không?"

Nếu đổi lại là tôi nói chuyện, thấy Khúc Nghiêu tức giận tôi lập tức xin lỗi, chứ nhất định không dám trêu chọc cậu ấy như Quý Vân.

Tôi nói với Khúc Nghiêu, "Tớ thấy mùi này rất thơm ..."

Khúc Nghiêu không nói gì.

Trước khi tôi bước vào lớp, Quý Vân nhỏ giọng nói với tôi: "Buổi tối cậu cứ đến nhà tớ, đừng quan tâm Đại Nghiêu."

Vân Vân hôm nay có vẻ vui hơn bình thường một chút, không biết tại sao.

Đúng rồi, "con khỉ hôi hám" có phải là đang chửi không...chắc không phải đâu nhỉ? Vốn dĩ tôi muốn thử gọi Khúc Nghiêu như vậy, nhưng sau khi nghĩ lại, đây có thể là tên thân mật hơn giữa họ, nên thôi vậy.

87.

Lục Quân thay đổi tư thế suốt cả buổi học. Bình thường cậu ấy có thể tựa vào ghế cả buổi sáng. Tôi hỏi cậu ấy có phải cảm thấy không khỏe không.

Lục Quân khoanh tay dựa vào ghế, cau mày nói: "Không phải. Cậu không ngửi thấy mùi sữa à?"

Tôi đáp: "Là trên người tớ... cậu không thích à?"

Lục Quân liếc nhìn tôi, dừng lại rồi nói: "Hình như trước đây cậu không có mùi này."

Tôi nói, "Ừ, hôm qua tớ mới thử."

Một lúc sau, tôi cúi đầu, chỉ vào gáy: "Hình như ở chỗ này mùi sẽ đậm hơn, nếu cậu không thích, tớ sẽ không dùng nữa."

Lúc quay đầu lại, hình như Lục Quân định tiền gần nói chuyện với tôi. Khi hai mắt chạm nhau, tôi thấy yết hầu của cậu ấy di chuyển lên xuống.

Cậu ấy định nói gì sao?

Lục Quân không nói lời nào, cậu ấy gác cùi chỏ vào lưng ghế của tôi, thật sự áp tới, ngửi gáy tôi.

Cậu ấy nói với tôi: "Tớ không ghét mùi này, về sau cậu cứ dùng nó đi."

88.

Tôi chơi thể thao rất tệ.

Khi còn học tiểu học, các bạn cùng lớp chơi "đại bàng bắt gà" với nhau (giống rồng lắn lên mây), nhưng tôi không thể theo kịp họ, có lần tôi ngã xuống đất và xước đầu gối. Mẹ tôi cho tôi uống thuốc khi về đến nhà, lúc đó bà ấy rất tức giận mắng tôi, dặn tôi sau này không được mấy trò khiến tôi bị thương nữa.

Bà nội cũng nói giống mẹ.

Khi Khúc Nghiêu mới bắt đầu chơi bóng rổ, tôi vẫn chơi với cậu ấy, nhưng sau đó tôi không bao giờ đến đó nữa.

Ba cũng hy vọng rằng tôi có thể ở nhà học bài, thay vì đi chơi với hội Khúc Nghiêu để bẩn thỉu hết người.

Ba nói tôi phải cố gắng lên, vì mẹ tôi khi sinh ra tôi đã rất vất vả, còn tôi thì hơi ngốc nghếch hơn người khác nên tôi phải dành hết thời gian để nỗ lực học tập.

Đôi khi tôi muốn họ nói chuyện với tôi, nhưng hầu hết là không muốn. Dường như mỗi lần ba mẹ nói một lời với tôi, tôi sẽ trở nên mờ nhạt hơn.

Có lẽ trong lòng họ luôn có hình mẫu con trai ngoan, tôi không phù hợp với những tiêu chuẩn đó, làm thế nào cũng không khớp được.

Sau đó, tôi sẽ cắt bỏ bớt phần mà tôi không phù hợp với hình mẫu và cố gắng đáp ứng yêu cầu của họ nhiều nhất có thể. Cho dù không được khen ngợi, cũng để không bị mắng.

89.

Đứng trên hành lang có thể nhìn thấy sân bóng rổ.

Khi đi lấy nước tôi thấy Khúc Nghiêu và đồng đội của cậu ấy chơi ở bên dưới, nên dừng lại nhìn một chút.

Tôi cũng nhìn thấy Quý Vân đang đứng ở rìa sân bóng rổ.

Quý Vân đưa cốc nước trên tay cho Khúc Nghiêu.

Sau khi cả hai chạm tay vào nhau, Vân Vân cùng những người khác quay trở lại lớp học.

Tôi sững sờ, thậm chí không biết Lục Quân đứng bên cạnh mình lúc nào.

Lục Quân nhìn về phía tôi nhìn một hồi, có phần hiểu ra nói: "Bạn thân từ nhỏ của cậu à?"

Tôi nói: "Cậu cũng quen Khúc Nghiêu?

"Không quen." Lục Quân thu lại ánh mắt, nói: "Nhưng trước đây thấy cậu ngồi sau xe đạp của cậu ta. Hình như cậu cũng từng nói với tớ về bạn thân của cậu rồi."

Nói xong, cậu ấy hỏi tôi: "Dư Triệu, cậu có chơi bóng rổ không?"

Tôi đáp, "Tớ không biết chơi."

Lục Quân nói, "Cũng đúng. Tiết thể dục chưa thấy cậu chơi bao giờ."

Lớp chúng tôi có tiết thể dục vào thứ Năm, nhưng tôi sẽ ở trong lớp học để làm bài tập.

Vốn dĩ hôm nay tôi sẽ quay lại lớp học sau khi thầy giáo điểm danh, nhưng không biết tại sao, tôi lại đi mua một chai nước, ngồi trên ghế đá cách sân bóng rổ không xa để xem Lục Quân thi đấu với bạn bè của cậu ấy.

Lục Quân chơi vị trí trung phong, là center của đội, rất lợi hại.

Cậu ấy cao lớn, những cú ném dứt khoát và nhanh gọn, những pha truy cản cũng rất tuyệt.

Sau khi ghi được vài bàn thắng, cậu ấy đập tay đồng đội của mình, quay đầu lại thì nhìn thấy tôi, cậu ấy tỏ ra hơi ngạc nhiên và ngay lập tức bước ra khỏi sân.

Tôi do dự và đưa cho cậu ấy chai nước trên tay. Trên mặt cậu ấy lấm tấm mồ hôi, vài giọt rơi trên mu bàn tay tôi khi cậu ấy cúi đầu xuống.

Lục Quân nói "cảm ơn" với tôi, liền nhanh chóng xoay người trở lại sân.

90.

Sau khi tan học, tôi không trực tiếp đến gặp Khúc Nghiêu và Quý Vân.

Đợi lúc lớp học có ít người hơn, tôi chần chừ một lúc, khi Lục Quân cầm cặp sách chuẩn bị rời đi, liền vội vàng thấp giọng nói với cậu ấy: "Tớ muốn nắm tay cậu."

Lục Quân nói, "Tay tớ hơi nhiều mồ hôi."

Tôi nói: "Vậy là không được sao?"

Lục Quân đáp,"Được chứ."

Lòng bàn tay cậu ấy thật sự đẫm mồ hôi, nhưng tôi không ghét cảm giác này.

Tôi nói: "Tớ rất thích con gấu bông kia, cám ơn cậu."

Lục Quân dừng lại một chút rồi nói: "Cũng không phải chuyện hệ trọng gì. Cậu đừng nhìn tớ nghiêm túc như vậy."

Cậu ấy cúi đầu nói với tôi, "Dư Triệu, nếu cậu thực sự muốn cảm ơn tớ, có thể cho tớ ôm một cái được không?"

Cậu ấy có đôi mắt nâu sẫm giống như con gấu bông vậy.

Môi cậu ấy mấp máy, tiếp tục nói, "Tớ nói đùa thôi ..."