76.
Cậu bạn thường kề vai sát cánh với Lục Quân đã ấn vào đầu tôi khi đi ngang qua bàn học của tôi.
Lục Quân, người ngồi cạnh tôi, đứng dậy và đuổi đánh bạn của cậu ấy đi.
Lục Quân nói: "Bánh quy của cậu ngon lắm, cả đám đều thích."
Tôi vui vẻ nói: "Tớ rất thích cửa hàng này. Bánh quy rất ngon, bánh ngọt cũng ngon nữa."
Sau đó, tôi hỏi Lục Quân: "Hai chúng ta có thể chạm nắm đấm với nhau được không?"
Lục Quân hỏi lại, "Chạm nắm đấm?"
Tôi đáp, "Cũng giống như một người bạn..."
Cậu ấy chạm nắm đấm với tôi dưới ngăn bàn.
Lúc sau, Lục Quân hỏi tôi: "Còn việc gì muốn làm nữa không?"
Tôi đáp, "Tạm thời chỉ như vậy thôi."
Lục Quân hỏi, "Cậu có muốn nắm tay tớ không?"
Những ngón tay cậu ấy ấn vào lòng bàn tay tôi, nhiệt độ ấm áp bao phủ mu bàn tay tôi.
Tôi ngập ngừng nắm lấy ngón tay của Lục Quân.
Tay cậu ấy có vết chai do chơi bóng rổ.
Khúc Nghiêu cũng có vết chai như vậy.
Lục Quân cúi đầu xuống giống như tôi, khi cậu ấy nghiêng người về phía tôi, hơi thở của hai chúng tôi gần như hòa quyện vào nhau. Cậu ấy hỏi tôi: "Dư Triệu, buổi trưa có muốn cùng bọn tớ đi ăn mì không?"
Tôi nói hôm nay tôi đã làm bento, nếu không ăn sẽ rất lãng phí.
Lục Quân nói: "Còn ngày mai thì sao?"
Tôi không trả lời ngay lập tức, nhưng Lục Quân đột nhiên cười nói với tôi, "Dư Triệu, hóa ra lúc vui vẻ mắt cậu sẽ sáng lên, sao trước đây tớ không phát hiện ra nhỉ?"
Đợi đến khi vào lớp cậu ấy mới buông tay tôi ra.
77.
Sau khi tan học trở lại con hẻm, Quý Vân về nhà giúp mẹ, Khúc Nghiêu dạy tôi đạp xe trên bãi đất trống cách con hẻm không xa.
Khúc Nghiêu đỡ ghế sau xe của tôi, sau khi tôi từ từ đạp bàn đạp, cậu ấy bắt đầu kể với tôi về chuyện gia đình cậu ấy. Sắp kỷ niệm 20 năm ngày cưới của ba mẹ cậu ấy, vì vậy họ sẽ về nhà trong vài ngày tới, chị gái Khúc Huỳnh cũng sẽ về.
Nhưng khi tôi quay đầu nhìn , vẻ mặt cậu ấy không giống như đang vui mừng. Cậu ấy nói: "Bình thường cũng chẳng ở bên nhau. Cứ như là để chứng minh rằng những người trong gia đình vẫn còn tình cảm với nhau, nên mới bày vẽ ra mấy chuyện này..."
Tôi không biết làm thế nào để an ủi mọi người. Tôi lo lắng khi thấy cậu ấy buồn, nhưng không biết nói gì.
Khúc Nghiêu ngước nhìn tôi. Một vài cảm xúc trong mắt cậu ấy vụt đi như đàn chim bay ngang trời, những dư ảnh để lại khiến tôi không thể biết được cậu ấy đang nghĩ gì.
Cậu ấy chỉ nói với tôi: "Triệu Triệu, cậu đi xe đạp phải nhìn phía trước, nhìn đằng sau rất nguy hiểm." Tôi quay đầu lại và thẫn thờ gọi tên cậu ấy.
Khúc Nghiêu nói: "Chị gái tớ bảo nếu cậu sẵn lòng, chúng tớ muốn mời cậu cùng ăn tối."
Tôi nói, "Tớ sang cũng được hả?"
Khúc Nghiêu nói, "Chẳng phải lúc nào cũng được đó sao? Chị gái tớ bảo lâu lắm rồi không gặp cậu, vừa hay dịp này có thể tụ tập. Bình thường chị ấy cũng chẳng hay về nhà."
Tôi nghĩ thầm, nhưng bây giờ có vẻ hơi khác.
Ánh sáng hoàng hôn dần dần tắt, giống như những thứ tươi sáng sẽ dần dần lắng xuống mặt đất vào ban đêm.
Tôi có thể điều khiển chiếc xe đạp tốt hơn, Khúc Nghiêu đến xoa tóc tôi, mùi mồ hôi thoang thoảng quyện với mùi bột giặt trên người không hề khó chịu.
Không phải lúc nào cũng như thế này sao?
Tôi cũng muốn hỏi một chút, nhưng câu này đã bị tôi coi như đồ ăn khó tiêu, dùng sức nuốt ngược vào bụng.
78.
Tôi làm cơm trứng tráng cho Khúc Nghiêu, cậu ấy nói rằng hy vọng sẽ đạt điểm 90 trong kỳ thi, vì vậy tôi đã bóp tương ớt thành số 90 trên quả trứng.
Ngồi xem TV ở nhà cậu ấy một lúc.
Nghĩ lại, có một chương trình truyền hình rất hay, khi chị Khúc Huỳnh còn đi học ở đây, tôi thường xem TV ở nhà Khúc Nghiêu, chị Khúc Huỳnh sẽ gọt hoa quả cho tôi.
Tôi ôm gối trên ghế sô pha, nhìn một hồi, nói với Khúc Nghiêu đang thu dọn bàn ăn: "Trưa mai tớ có hẹn với Lục Quân cùng đi ăn mì với họ."
Khúc Nghiêu nói, "Bọn họ là ai? "
Tôi nói, "Là Lục Quân và mấy người bạn của cậu ấy. "
Khúc Nghiêu cúi đầu lau bàn và đáp, " ... Ừ."
Tôi không thể không nói với cậu ấy, "Tớ thấy Lục Quân hơi giống cậu."
Khúc Nghiêu nói "Vậy sao?"
"Nhưng mắt cậu ấy hơi sẫm hơn cậu một chút," Tôi nghĩ ngợi nói, "cũng biết chơi bóng rổ nữa, có điều cậu ấy đang chơi ở vị trí trung tâm."
Khúc Nghiêu không nói gì cả.
Một lúc sau cậu ấy đem giẻ đi giặt, quay lại nói với tôi: "Tớ không muốn so sánh với người khác."
Cậu... Cậu ấy tức giận sao?
Tôi ngay lập tức lên tiếng xin lỗi, nhắm mắt lại và gập tay lại với nhau, nói với cậu ấy: "Tớ xin lỗi, lần sau sẽ không nhắc đến nữa. Đừng giận tớ ..."
Lông mày cau lại của Khúc Nghiêu giãn ra, cậu ấy cười nói: "Gì vậy, tớ không phải kiểu dễ nổi giận đâu."
Nói xong, cậu ấy ngồi cạnh tôi bảo, "Thật tốt khi có thể kết bạn với những người khác. Sau này cậu có thể kể thêm chuyện này với tớ...Có điều cậu ta đánh bóng rổ chắc chắn không giỏi bằng tớ."
Tôi gật đầu đồng ý với cậu ấy.
Khúc Nghiêu đến cù tôi, tôi nhột rồi cười ngã xuống ghế sofa của cậu ấy. Đầu gối cậu ấy chen vào giữa hai chân tôi, khuôn mặt ở sát gần tôi.
Tôi không thể trốn khỏi bàn tay của cậu ấy, vì vậy đưa tay ra và ôm lấy cổ cậu ấy. Thái độ của cậu ấy đối với tôi vẫn như trước, có lẽ tôi thật sự không cần phải suy nghĩ nhiều.
Bàn tay của Khúc Nghiêu đặt trên lưng tôi.
Một chú gấu Bắc Cực tên là Khúc Nghiêu đang nổi trên mặt băng đã có một cái ôm rất ấm áp. Tôi không biết khi nào tảng băng trôi đi, nhưng nó dù chỉ đi qua tôi một lần, tôi đã mãn nguyện rồi.
79.
Tôi biết hai người bạn của Lục Quân, nhưng có một người khác ở lớp bên cạnh, nên tôi không biết tên. Lúc đầu tôi hơi xấu hổ, nhưng họ cũng không làm khó tôi, vì vậy tôi từ từ thả lỏng.
"Mì chua cay ở quán này cũng ngon," Lục Quân ngồi bên cạnh nhìn lướt qua thực đơn rồi nói: "Cậu định ăn gì?"
Sau đó, tôi chọn mì với rau và thịt viên.
Lục Quân hỏi tôi, "Cậu không ăn được cay à?"
Tôi nói: "Tớ có thể ăn được, nhưng tốn nhiều nước hơn."
Lục Quân cười: "Tóm lại là không ăn được chứ gì."
Hơi nóng của nước dùng bốc lên, họ nói chuyện phiếm, giọng nói bay bổng trong không khí, cũng mang theo cảm giác ấm áp.
Món mì chua cay nóng hổi của Lục Quân có mùi rất sặc, môi mỏng của cậu ấy cũng đỏ hơn bình thường, nhưng thấy cậu ấy vẫn nói chuyện thoải mái, có thể chỉ là nhìn như vậy nhưng thực ra cũng không đến nỗi cay lắm.
Tôi nghĩ ngợi, ngay khi tôi gắp một viên thịt, Lục Quân đã nghiêng về phía tôi, không nói gì, mở miệng cắn lấy viên thịt từ đũa của tôi.
Trên người Lục Quân có mùi cay nồng khi cậu ấy áp sát tới.
Bạn học đối diện nói: "Dư Triệu, tớ cũng muốn ăn thịt viên!"
Tôi sững sờ đáp: "A... được."
Lục Quân lúng búng ăn nói: "Mặc kệ nó."
Hai má cậu ấy phồng lên, nuốt ực viên thịt xong, lại nói với bạn học: "Cút đi, không biết khách sáo là gì à?"
Bạn học đối diện nói: " Gì vậy Lục keo kiệt? Tiêu chuẩn kép này là sao? Mày cũng vừa ăn còn gì?"
Tôi cảm thấy cách gọi này thật hài hước, không nhịn được bèn bật cười. Nhưng từ khóe mắt nhìn thấy Lục Quân cau mày, liền nhanh chóng nén cười.
Tôi thử hỏi cậu ấy, "Tớ có thể xin một miếng mì chua cay của cậu được không?"
Coi như có qua có lại ...
Lục Quân nhìn tôi một lúc, rồi đẩy cho tôi bát của cậu ấy.
Tôi gắp một đũa lên, cúi đầu và đưa lên mũi ngửi, tôi nghĩ nó quả thực khá cay. Mới đưa vào miệng thì không cảm thấy gì, nhưng một lúc sau, lỗ tai của tôi như có nhiệt truyền ra, sau đó tai tôi như ù đi.
... Có lẽ do do bà tôi nêm thức ăn nhạt quá nên giờ tôi không ăn được cay.
Tôi một tay che gáy, cúi đầu nhắm mắt rơi lệ.
80.
Tôi có chút áy náy với Lục Quân và những người khác.
Khi chủ cửa hàng đi ra, còn tưởng rằng họ đang bắt nạt tôi trong trường, ông ấy thậm chí còn đến và mắng họ mấy câu.
Lần đầu tiên đi ăn tối với những người bạn khác, tôi đã để lại một kỷ niệm khó quên.
Cuối cùng cũng giải thích rõ ràng, Lục Quân đột nhiên sau lưng nhấc bổng tôi lên. Chân tôi lơ lửng một lúc, nhưng cậu ấy nhanh chóng đặt tôi xuống, cười nói: "Dư Triệu, lần sau lại đi chơi với bọn tớ nhé."
Sau khi đứng vững trên mặt đất, tôi mới nghiêm túc suy nghĩ, nói với Lục Quân, "Đợi đã, tớ cũng muốn thử."
Tôi ôm eo Lục Quân và mạnh mẽ nhấc lên.
Cậu ấy không hề di chuyển.
Tôi hít một hơi và nghiến răng và thử lại.
Cậu thực sự không di chuyển! Cậu ấy còn tự kiễng lên, tôi thấy rồi!
Tôi nói, "... Tớ chỉ đo eo của cậu thôi."