Chương 14:

66.

Nhưng Quý Vân nói: "Ba chúng ta đều lớn lên cùng nhau. Không cần phải phân chia mối quan hệ rõ ràng như vậy phải không? Khúc Nghiêu, tớ nói đúng không?"

Khúc Nghiêu không nói một lời.

Một lúc lâu sau, cậu ấy mới ừ một tiếng.

Quý Vân hỏi tôi: "Dư Triệu, cậu cảm thấy thích đàn ông có kì lạ không?"

Tôi lắc đầu.

"Mẹ tớ nếu biết chuyện sẽ rất tức giận." Cậu ấy đi đến bên cạnh tôi, gió đêm cũng mang theo hương thơm cây cỏ trên người. "Dư Triệu, cậu chơi với tớ và Khúc Nghiêu đã lâu rồi, đã hiểu rất rõ về nhau, cậu không cần phải tránh chúng tớ như vậy."

Có lẽ cũng không thể nói là hiểu rõ được...

Chí ít tôi cũng không thực sự hiểu họ đang nghĩ gì.

Tôi nghĩ như vậy, nhưng khi vừa định nói ra thì lại bị mấy lời đó của Vân Vân chặn lại.

Cậu ấy nói cũng có vẻ đúng.

Đi đến dưới nhà, dưới ánh đèn yếu ớt, tôi chợt thấy chồi trong chậu của Quý Ôn đã nhú lên một chút.

Khúc Nghiêu không đẩy cửa về nhà ngay lập tức.

Cậu ấy không nói gì nhiều, cho đến khi tôi chuẩn bị vào nhà, cậu ấy nói với tôi: "Nếu cậu sợ, tối nay có thể đến nhà tớ ngủ." Cậu ấy nói xong ngẩng đầu nhìn Quý Vân, sau đó nói "Vậy Quý Vân ..."

Quý Vân nói: "Được đấy. Tớ với Dư Triêu về thay đồ và lấy gối."

67.

Không đúng rồi. Nói như vậy, thì tôi phải ngủ ở đâu?

Có phải dưới gầm giường không...?

68.

Sau khi thay đồ ngủ, tôi nằm trên giường một lúc, lúc đứng dậy, khóe mắt nhìn thấy con gấu bông màu nâu đang ngồi trên chiếc bàn cạnh giường.

Tôi muốn ôm nó.

Tôi cũng muốn được nó ôm vào lòng.

69.

Tôi nằm giữa hai người họ.

... Nằm dưới gầm giường có vẻ tốt hơn. Tuy rằng dưới gầm giường có chút đáng sợ, nhưng ít nhất sẽ không có gì xấu hổ.

Khúc Nghiêu ngủ nghiêng về bên phải, nằm nghiêng, quay lưng về phía tôi.

Khi còn học tiểu học, lưng cậu ấy không rộng và không săn chắc, do gầy nên xương vai của cậu ấy trông hơi nhô ra. Chị Khúc Huỳnh cười nhạo cậu ấy như một con khỉ khô nhỏ.

Bây giờ cậu ấy sắp trở thành người lớn rồi.

Tôi nín thở nhìn bóng lưng cậu hồi lâu rồi nhắm mắt cho đến khi buồn ngủ.

Ngay khi tôi nhắm mắt lại, cảm thấy Quý Vân ở bên trái trở mình, cậu ấy dường như đã ngủ, vươn tay ôm lưng tôi một cách rất tự nhiên, mái tóc mềm cọ vào cổ tôi.

Mùi hương của thảo mộc cũng trở nên rõ hơn.

Chân trái của cậu ấy bắt chéo giữa chân tôi.

Không có gì ngạc nhiên vì trước khi tắt đèn Vân Vân nhắc nhở chúng tôi rằng tư thế ngủ của cậu ấy không tốt lắm. Cậu ấy thích ôm gấu bông khi ngủ à?

Lúc thức dậy có lẽ chúng tôi sẽ không gần gũi như thế này.

Lúc đầu, toàn thân tôi hơi cứng, nhưng sau khi quen dần, tôi đã có thể thả lỏng một chút.

Vòng tay của Quý Vân thật ấm và thơm.

Cậu ấy đã quan tâm đến cảm xúc của tôi, mặc dù cậu ấy sẽ giả vờ hù dọa tôi, nhưng đó không phải là bắt nạt.

Ba người chúng tôi lớn lên cùng nhau và chúng tôi đã biết tất cả mọi thứ về nhau, vì vậy tôi cũng không cần phải tránh họ dù họ đang yêu nhau?

Khúc Nghiêu lầm bầm như đang nói chuyện trong mơ: "Triệu Triệu."

Cách phát âm của từ "Triệu" với từ "Vân" hình như rất khác nhau...

Khúc Nghiêu dừng lại một lúc lâu trước khi nói tiếp: "Cậu không cần phải tránh mặt tớ ..."

Cậu ấy thở dài, "Dư Triệu, cậu ngủ rồi à?"

70.

Tôi giả vờ như đang ngủ.