51.
Tôi phải nói nhiều hơn, nói nhiều hơn.
Khi nhìn thấy bạn nữ cùng lớp đang trực nhật lau cửa sổ vào buổi sáng, cậu ấy đứng trên ghế nên không thể nhón chân lau chân, tôi im lặng nhìn cậu ấy một lúc, rồi bước đến nói nhỏ với cậu ấy, "Để tớ giúp cho."
Cậu ấy không nghe rõ, quay mặt lại nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
Tôi nói, "Để tớ giúp cậu lau."
Nói một câu ngắn như vậy với một người mà tôi không quen biết cũng cảm thấy thật khó khăn.
Cậu ấy có nghĩ rằng thật kỳ quái khi một người không quen biết đến giúp mình lau cửa sổ không? Tôi nghĩ mãi cũng không tìm ra chủ đề để bắt chuyện với cậu ấy, đành im lặng giúp cậu ấy lau cửa.
Lục Quân bảo tôi thật là nhiệt tình.
Đây là đang khen tôi phải không?
Nhưng giọng điệu có vẻ không giống lắm.
Khi đang uống sữa, Lục Quân phát hiện có con gấu Bắc Cực trên cặp sách của tôi, cậu ấy nhìn nghiêng quan sát một lúc rồi hỏi: "Hóa ra cậu thích mấy đồ kiểu này à?"
Tôi đáp: "Vì nó dễ thương ..."
Lẽ nào tôi không nên thích nó? Tôi thường không hiểu ý tứ trong lời nói của cậu ấy, nên trong lòng luôn sợ hãi.
Buổi chiều sau khi tưới hoa trên bục, tôi phát hiện một túi bánh quy trên bàn. Lục Quân nói rằng bạn gái kia đã đưa cho tôi.
Đây, đây là lần đầu tiên đó!
Tôi có nên mua hộp để đựng số bánh quy này không? Mua một cái hộp thật đẹp và chắc chắn.
Lục Quân chống cằm nhìn chằm chằm vào tôi : "Cậu có phải là thích cậu ấy rồi không? Được tặng bánh quy thôi mà cũng hạnh phúc như vậy sao?"
Tôi đáp, "Bởi vì trước đây chưa ai tặng cho tớ cả."
Lục Quân nói: "Lúc tớ tặng cậu sữa cậu cũng không cười vui vẻ như vậy."
Vì vậy, tôi cố gắng mỉm cười vui vẻ lúc uống sữa của Lục Quân.
Lục Quân liếc tôi, nắm tay phải ấn xuống dưới mũi cười.
Cậu ấy nhận xét: "Cười lên trông ngớ ngẩn thật".
52.
Lục Quân dường như nói chuyện với tôi thường xuyên hơn, còn ra ngoài lấy nước cùng tôi. Nhưng khi thấy bạn bè đến gặp cậu ấy để trò chuyện về trò chơi, tôi lập tức ngồi lại vị trí của mình và giả vờ như một chậu cây không biết nói.
Tuần này thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn.
Bầu trời luôn u ám, không khí ẩm ướt. Khúc Nghiêu nói rằng cậu ấy muốn mua loại áo mưa lớn, để tôi không phải cầm ô đằng sau và cặp sách của tôi sẽ không dễ bị ướt.
Tôi đương nhiên không phản đối.
Quý Vân nói rằng Khúc Nghiêu đối xử với tôi như một con gà mái già bảo vệ đàn con của nó. Khi cậu ấy nói điều này, Khúc Nghiêu đang xếp hàng đợi trà sữa của ba chúng tôi, tôi nhìn thấy sương mù đọng trên lông mi của Quý Vân, cậu ấy mỉm cười với tôi: "Dư Triệu, cậu lúc nào cũng nhìn tớ như vậy, làm tớ không thể không cho rằng cậu thích tớ đấy."
Ở bên ngoài cậu ấy luôn mỉm cười nho nhã và dịu dàng như vậy, trên người có mùi thơm ngát của thảo mộc.
Nếu so sánh cậu ấy với một cái cây ... thì cậu ấy phải là loại cây long não, sau này sẽ phát triển xum xuê, đẹp đẽ và có mùi thơm.
Tôi nghiên cứu kỹ một lúc rồi nói với Quý Vân: "Người cậu thơm quá."
Quý Vân đưa tay áo lên, nhăn mũi nói: "Ò... tớ dùng xịt khử mùi đấy." Cậu ấy đưa tay ra trước mặt tôi: "Cậu ngửi thử xem, trên tay tớ cũng có này."
Quả thật có một mùi thơm thoang thoảng của cây cỏ trên mu bàn tay cậu ấy.
Quý Vân nói: "Dư Triệu, chúng mình nắm tay đi."
Sau khi tôi nắm tay với cậu ấy, cậu ấy lại cười nhẹ, nhìn bóng lưng của Khúc Nghiêu và nói với tôi: "Bây giờ trên tay cậu cũng có mùi này."
53.
Khúc Nghiêu không bảo tôi giao sữa cho Quý Vân nữa, nhưng khi tôi đi ngang qua lớp của Quý Vân, vẫn nhìn thấy hộp sữa ngọt trên bàn cậu ấy.
Tôi đã cố gắng hết sức để không chú ý đến các chi tiết đó.
Chỉ cần họ là bạn của tôi là đủ rồi.
Khi đang đi trên hành lang, tôi nghe thấy tiếng mưa rơi.
Trong lớp học đã bật đèn.
Lục Quân dựa vào ghế, hơi nghiêng đầu về phía cửa sổ, tựa hồ cũng đang nhìn màn mưa bên ngoài.
Khi tôi thu dọn cặp sách, cậu ấy đột nhiên nói với tôi: "Dư Triệu, cậu có mang ô không?"
Tôi gật đầu và nói, "Tớ có mang."
Lục Quân nói, "Tôi không mang theo."
Cậu ấy quay sang nhìn tôi, sau đó nhanh chóng quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Cậu có thể cho tớ đi nhờ một đoạn được không?"
Tôi nói, "Nhưng tớ đi cùng người khác ..."
Lục Quân mím môi, cúi đầu xuống không nói gì.
Tóc cậu ấy ngắn gần bằng Khúc Nghiêu, lúc cúi đầu xuống, tôi thấy cậu ấy hơi giống Khúc Nghiêu.
Tôi nghĩ ngợi và đồng ý với cậu ấy: "Vậy để tớ nói với bạn tớ nhé, cậu ở dưới tầng đợi tớ."
Khúc Nghiêu cũng có ô.
Tôi đến nói với Khúc Nghiêu, cậu ấy do dự, cuối cùng cũng đồng ý.
54.
Lục Quân cũng rất cao, ô của tôi luôn chạm vào đầu cậu ấy, sau khi chuyện này xảy ra ba lần, cậu ấy phải tự cầm ô.
Lục Quân đột nhiên nói với tôi: "Dư Triệu, cậu có ghét tớ không?"
Cậu ấy cầm cán ô, nghiêng mắt nhìn tôi: "Mỗi lần tớ ngồi vào chỗ, cậu liền biểu hiện như không muốn nói chuyện, còn cố tình mang bài tập ra làm."
"Chờ ... Chờ đã..."
Chẳng phải tôi mới là người nên nói câu này sao?
Tôi nói, "Tớ không có ... Tớ sợ sẽ làm phiền cậu nói chuyện với bạn bè của cậu."
Một trong mười nguyên tắc của tôi trong cuộc sống là im lặng trong lúc cần im lặng.
Nói quá nhiều sẽ bị người khác ghét. Để tránh nói những điều làm phiền người khác, tôi đã chọn cách không nói gì.
Tôi nói: "Bởi vì tớ không thể cứ ngồi ngây người ra đó được, phải mang bài tập ra để coi như đang có việc để làm chứ."
Lục Quân dừng một chút, nói: "Cậu nghĩ như vậy sao?"
Để lời nói của mình có sức thuyết phục hơn, tôi đã cố gắng cho cậu ấy thấy biểu cảm mà tôi sẽ thể hiện khi thất thần.
Tôi nói, "Bạn tớ bảo như thế không được đâu. Nếu ngẩn người thì sẽ không nghe thấy người khác nói gì."
Mẹ ơi, kẻ ngẩn người vừa giẫm vào vũng nước ...
Tôi làm văng rất nhiều bùn lên ống quần Lục Quân.
Nhưng cậu ấy dường như không để ý đến điều đó, vẻ mặt trông khá vui vẻ.
Bàn tay còn lại của cậu ấy nhéo mặt tôi.
Sau đó hỏi tôi: "Biểu hiện này không phải tức giận sao?"
Tôi nói, "... Hả? Không phải."
Lục Quân cười nói, "Khi ngẩn người nhìn cũng không ngốc lắm."
Tôi muốn nói có cần tôi cười cùng cậu ấy không, nhưng theo ý cậu ấy thì tôi cười lên trông như tên ngốc, nên chỉ có thể ngây người hỏi cậu ấy, "Lục Quân, cậu có muốn đến nhà tớ cởϊ qυầи để tớ giặt giúp cậu không?"
Lục Quân nói: "... Sao lúc nào cậu cũng muốn giặt quần của tớ thế?"
55.
Khi tôi trở về nhà với chú gấu nâu nhỏ được bọc trong túi ni lông, mưa rơi nhỏ hơn rất nhiều. Ánh sáng trong ngõ đã mờ ảo, nhưng màu rêu trên phiến đá lại xanh hơn bình thường.
Cửa nhà Khúc Nghiêu khép hờ, tôi nghĩ ngợi rồi quyết định đi xem nhà cậu ấy có đồ ăn không.
Không có ánh sáng trong phòng khách. Khúc Nghiêu vẫn chưa về nhà ư?
Đặt gấu lên sô pha xong, tôi mò mẫm vào bếp giúp cậu ấy rửa bát đũa tối hôm qua.
Vì thời tiết ẩm ướt, quần áo không dễ khô, lại phải bật máy sấy...
Làm xong phải mang hoa vào mới được, không thì mưa làm dập hết.
Một lúc sau, có tiếng chân bước lên lầu.
Khúc Nghiêu vắt một chiếc khăn tắm trên vai, mái tóc đen ngắn của cậu ấy ướt đẫm, chắc vừa mới tắm xong.
Tôi hỏi cậu ấy: "Có muốn sang nhà tớ ăn cơm không?"
Khúc Nghiêu nói, "Tớ nấu mì gói ăn là được rồi."
Cậu ấy lướt qua tôi đi vào bếp, lúc sau thò đầu ra nói với tôi, "Bát đũa để tớ tự rửa là được rồi."
Tôi lúng túng ừ một tiếng.
Khúc Nghiêu nhìn thấy con gấu nâu khi ngồi xuống cạnh tôi, cậu ấy nghiêng đầu trầm ngâm nhìn nó một lúc rồi hỏi tôi: "Cậu mang cái này đến đây à?"
Tôi nói: "Ừ, Lục Quân tặng nó cho tớ đấy."
Khúc Nghiêu hỏi, "Lục Quân là bạn cùng bàn phải không?"
Nghĩ lại, hình như tôi không hay nhắc đến Lục Quân với Khúc Nghiêu cho lắm.
Tôi nói, "Hôm nay cậu ấy không mang ô, tớ đưa cậu ấy về một đoạn, rồi cậu ấy nói lấy cái này làm quà..."
Lục Quân đưa cho tôi rồi bỏ chạy. Tôi đi loanh quanh dưới lầu một lúc, cuối cùng cũng mang nó về.
Khúc Nghiêu ngồi khoanh chân, đầu cúi gằm, nghe tôi nói xong liền đưa tay gãi gãi cổ, lẩm bẩm như nói một mình: "Tại sao lại có chuyện như vậy chứ?"
Cậu ấy nhíu mày, nhìn cặp sách của tôi: "Bị dính nước mưa rồi."
Bởi vì giữa trời mưa hơi nặng hạt, bộ lông trắng như tuyết của chú gấu Bắc Cực treo trên cặp sách đã bị nước thấm ướt thành từng sợi.
Khúc Nghiêu nói với tôi: "Để tớ sấy cặp sách giúp cậu, cậu giúp tớ nấu mì. Tớ muốn hai quả trứng."