46.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi đi chơi một mình với người bạn khác (nếu anh Quý Ôn đồng ý làm bạn của tôi).
Trước đó, tôi luôn cảm thấy anh ấy là một người rất khó gần, nhưng bây giờ anh ấy là một người đặc biệt tốt trong lòng tôi.
Anh Quý Ôn vẫn không ghét sữa đậu nành óc chó của tôi! Tôi cứ nghĩ anh ấy chắc chắn sẽ không uống nó!
Ngồi trong thư viện, tôi nhớ ra tôi nên nói với Khúc Nghiêu trước, không biết liệu hôm nay cậu ấy có đạp xe đi chơi với Vân Vân hay không ...
Nhưng hôm nay tôi không thể nghĩ nhiều như vậy, vì anh Quý Ôn đã viết ba cách giải cho câu hỏi tôi đã hỏi anh ấy tối qua, nếu mà để tôi tự nghĩ, thì sẽ mất một ngày mất.
Anh Quý Ôn ngồi đối diện với tôi, hiếm khi ngẩng đầu lên, chăm chú viết những mã lập trình trên máy tính. Lông mi của anh ấy không dài như Quý Vân, nhưng dáng mắt của anh ấy cũng rất đẹp, lông mày thẳng và xếch vào trong, ngay cả khi không cau mày trông cũng như thể đang tức giận, nên tôi đã nghĩ rằng dáng vẻ của anh ấy rất hung dữ.
Tôi nhìn chằm chằm anh ấy một lúc, sợ bị phát hiện, sau đó liền chăm chú làm bài.
47.
Quý Ôn nói anh ấy sẽ quay về trường sau năm giờ chiều, hỏi tôi liệu tôi có thể tự mình bắt xe trở lại con hẻm không.
Không biết tại sao, anh ấy rất kiên nhẫn với tôi.
Bởi vì tôi trông giống như một đứa trẻ sẽ không đáng yêu ư?
Đứng cạnh trạm dừng xe buýt, anh Quý Ôn nói: "Em khác Quý Vân."
Tôi nói, "Em rất ngốc, không thông minh như cậu ấy."
"Anh không có ý đó," Quý Ôn quay sang nhìn bên kia đường nói: "Quý Vân được gia đình và bạn bè chiều chuộng nên phải mắng nhiều một chút. Mẹ anh không hay mắng nó, vì vậy làm anh trai nên anh phải quản nó, không thể để nó làm gì quá phận."
Tôi đã nghĩ rằng mặc dù hai anh em họ hay cãi nhau, nhưng lại thấy mối quan hệ của họ rất tốt.
Ngay cả khi Quý Vân đùa giỡn như vậy, ngày hôm sau anh Quý Ôn sẽ không để bụng.
Giá như tôi có một người anh trai như anh Quý Ôn.
"Dư Triệu," Quý Ôn tiếp tục, "em có thể nói chuyện nhiều như Quý Vân, coi trọng bản thân mình hơn một chút, em hiểu không?"
Tôi gật đầu, mũi hơi chua xót.
Quý Ôn nói: "Anh không nghĩ rằng em thích hợp để bị mắng, và không ai có thể mắng em một cách nhẫn tâm, đúng không?" Anh ấy không nhìn tôi, nhưng vẫn đang nói với tôi, "Trông em như thể sẽ vụn vỡ nếu bị tổn thương, nhưng em không cần phải nhạy cảm như vậy."
Tôi cứ cúi gằm mặt và không biết biểu cảm của anh Quý Ôn ra sao khi anh ấy nói những lời đó. Khi tôi lên xe buýt, cuối cùng anh ấy nói với tôi: "Tuần sau anh mang xe đạp về cho em. Chăm sóc hoa thật tốt nhé."
48.
Anh ấy bảo tôi nói chuyện nhiều hơn.
Xem trong bản thân hơn.
Tôi không nghĩ mình quan trọng đến mức đó. Trong nhà thiếu đi một người như tôi vẫn không sao, ở lớp thiếu tôi cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Ngày mai mặt trời vẫn mọc như thường.
Anh Quý Ôn sai rồi, khi bị tổn thương tôi sẽ không vụn vỡ.
Nếu đã như vậy thì làm sao tôi có thể đứng nguyên ở đây được.
49.
Buổi tối tôi không sang nhà Khúc Nghiêu, tôi chỉ nhốt mình trong phòng, nằm trên giường, đến bảy giờ thì ngủ thϊếp đi.
Trong giấc mơ, có một con gấu bắc cực vừa đi vừa run.
Nó không biết nói, không có bạn bè, và chỉ có thể đứng trên tảng băng trôi từ sáng đến tối, cô đơn nhìn đại dương vô tận.
50.
Tôi muốn dậy sớm và tự đi bộ đến trường, nhưng mới sáng sớm Khúc Nghiêu đã ngồi trên bậc thềm trước nhà tôi. Tại sao cậu ấy dậy sớm như vậy?
Cậu ấy quay đầu lại, nhìn thấy tôi, nhanh chóng đứng dậy, nhét vào tay tôi họp cháo thịt đang bốc khói, nói: "Hôm qua bà cậu bảo là cậu đi ngủ rất sớm. Tớ không biết có phải cậu bị ốm không ... cơ thể không thoải mái sao?"
Dưới mi mắt Khúc Nghiêu phủ một tầng xanh đen, hậu quả của việc đêm qua không ngủ ngon.
Tôi cảm thấy có một chút tội lỗi, nhận bữa sáng cậu ấy mua và nghĩ đáng ra nên nói trước vài câu với cậu ấy.
Tôi nói: "Tớ chỉ hơi mệt thôi, không sao đâu."
Thấy cậu ấy có vẻ vẫn đang làm đề tra toán của tuần trước, tôi lấy tờ của mình ra bảo, "Xem bài của tớ trước đã."
Khúc Nghiêu kinh ngạc nói: "Câu khó như vậy cậu cùng giải được. Thật là lợi hại."
Tôi nói: "Tớ không tự làm đâu ... Anh Quý Ôn nghĩ mấy cách giải cho tớ đấy."
Tôi nói xong câu này, giong Khúc Nghiêu đột nhiên dừng lại. Cậu ấy cầm tờ đề của tôi, lúc sau hỏi: "Chiều hôm qua cậu ra ngoài với Quý Ôn à?"
Tôi nói, "Ừm... tớ đến thư viện học bài."
Khúc Nghiêu ngồi với tôi một lúc, cũng không nói gì thêm nữa. Chân cậu ấy dài hơn tôi, ngồi như thế này càng thấy rõ hơn, bắp chân trông rất khỏe và cân đối, có phải do cậu ấy thường xuyên tập thể dục không?
Tôi ăn một chút cháo, Khúc Nghiêu đột nhiên quay đầu sang, mở miệng và ăn nốt miếng cuối cùng.
Cậu ấy nhìn xuống con gấu Bắc Cực treo trên cặp sách của tôi và nói, "Móc nó vào rồi à."
Đôi mắt của Khúc Nghiêu giống như mắt của gấu Bắc Cực.
Khi cậu ấy nhìn tôi, tôi luôn cảm thấy trong mắt cậu ấy là cực quang, rất rực rỡ và cũng rất đẹp.
"Ngày hôm qua tớ còn nghĩ... Nếu như cậu đột nhiên phát sốt trong nhà thì làm thế nào, cửa phòng thì khóa, tớ không biết có nên gọi xe cấp cứu không?"
Cậu ấy nói, "Dư Triệu, cậu ít nhất cũng phải đưa cho tớ một cái chìa khóa phòng của cậu, để tớ có thể cứu cậu."
Cậu ấy vò đầu bứt tóc, nét mặt không biết vì sao lại có chút buồn bực, nhưng lại như đang lẩm bẩm: "Sao lại cảm thấy tớ đang nói mấy câu ngớ ngẩn vậy nhỉ?"
Tôi vẫn ngồi phía sau xe đạp của cậu ấy.
Trên đường đi, Quý Vân nói rằng nếu tôi không để lại lời nhắn trên cửa, đêm qua cậu ấy với Khúc Nghiêu đã suýt phá cửa phòng ngủ của tôi.
Tôi cảm thấy rất có lỗi.
Nhưng nói thật là tôi cũng có chút mừng. Xem ra, nếu một ngày nào đó tôi thực sự trong suốt đến mức tan vào không khí, thì vẫn có người phát hiện ra rằng tôi biến mất.