Chương 1: Dư Triệu, Khúc Nghiêu, Quý Vân và Quý Ôn

1.

Tôi, Khúc Nghiêu và Vân Vân, ba gia đình sống trong một con hẻm.

Người bạn Vân Vân sống ở bên phải nhà tôi là Quý Vân, đã chuyển đến đây vài năm trước.

Ban đầu là một ông lão sống ở đó, nhưng rồi ông được con trai đón về sống cùng, nên ngôi nhà đó được bán cho gia đình Vân Vân.

Da của Quý Vân rất trắng, bẩm sinh không bị rám nắng, đôi mắt to có lông mi dài và khuôn mặt trái xoan, mọi người trong ngõ đều công nhận là đẹp trai.

Cậu ấy rất tốt bụng, không bao giờ chửi thề, tính tình hiền lành, thường mang bánh ngọt do mẹ cậu ấy làm cho từng nhà.

Ngày đầu tiên khi cậu ấy chuyển đến đây, tôi ôm chậu hoa trên bệ cửa sổ và nhìn xuống gương mặt thiếu niên xinh đẹp đó, biết rằng cậu ấy chắc chắn rất được mọi người quý mến.

Giọng nói cũng rất hay, chỉ cần bạn không muốn nghe điều gì, sẽ không bao giờ nghe được nó phát ra từ miệng cậu ấy.

Còn Khúc Nghiêu, người ở bên trái nhà tôi, từ lúc sinh ra đã quen biết nhau, chúng tôi chơi với nhau từ khi còn mặc quần thủng đáy.

Không biết có phải do chơi bóng rổ hàng ngày không. Từ lúc cấp hai cậu ấy bắt đầu phát triển điên cuồng, khiến chiều cao của tôi và của cậu ấy cách nhau 3 cái đầu.

Mỗi ngày trước khi đến trường, anh chàng Khúc Nghiêu luôn đứng dưới lâu gọi to tên tôi, sau đó xin sữa đậu nành bà tôi làm vào buổi sáng.

Sau này khi Vân Vân chuyển đến, cậu ấy sẽ chạy đến dưới hai ngôi nhà để hét lên, đầu tiên là hét thật to tên tôi, sau đó sẽ hét tên Vân Vân.

Bằng cách này, cậu ấy có thể uống một bát sữa đậu nành ở nhà tôi trước, sau đó ăn hai chiếc bánh bao nhân thịt ở nhà Vân Vân.

Có lúc tôi cảm thấy Khúc Ngiêu rất có đầu óc kinh doanh, loại người biết tính toán như vậy, dù học tập không tốt thì cũng không sợ chết đói.

Cậu ấy ăn chực bữa sáng vì ba mẹ luôn bận rộn, chị gái cậu ấy là Khúc Huỳnh thì đang học đại học xa, ngôi nhà có mỗi cậu ấy ở một mình.

2.

Hai người họ đều nổi tiếng trong hẻm.

Nhưng là người bạn của họ, tôi chỉ là một người mờ nhạt. Không có sở trường gì đặc biệt, không đi chơi nhiều và không tán gẫu với người khác.

Cũng may, Khúc Nghiêu có thể trò chuyện cùng tôi rất lâu, cho dù tôi không nói nhiều, tôi cũng sẽ không ngượng ngùng.

Sau khi Vân Vân gia nhập cùng chúng tôi, Khúc Nghiêu đã nói nhiều hơn, bởi vì Quý Vân có cùng chủ đề nói chuyện với cậu ấy.

Tôi, một người vô hình, thường ngồi sau yên xe đạp của Khúc Nghiêu và lắng nghe hai người họ trò chuyện cùng nhau.

Họ biết tôi trong cuộc trò chuyện của họ là người câm, chỉ khi không thể tranh luận với nhau, họ mới quay đầu lại và hỏi ý kiến

của tôi.

Ba tôi là giáo viên Ngữ Văn và luôn bảo tôi làm người phải trung dung, vì vậy tôi rất trung lập và cố gắng trả lời để không làm mất lòng bất kỳ ai.

Nghĩ lại thì, Khúc Nghiêu thích Quý Vân trước đây đã có dấu hiệu rồi.

Và tôi, người ngồi ở ghế sau làm bài tập, chỉ là một tấm nền trong suốt đằng sau họ.

3.

Khúc Nghiêu đã nói chuyện này với tôi, cậu ấy thẳng thắn nói với tôi rằng cậu ấy thích đàn ông và muốn tôi giúp cậu ấy.

Tôi nghĩ giọng cậu ấy khi gọi "Vân Vân" thực sự có ý tứ hơn một chút so với khi cậu ấy gọi tôi.

Sau khi hiểu ra điều này, khi tôi nghe cậu ấy hét Quý Vân ở dưới nhà vào buổi sáng, đột nhiên nhận ra sự khác biệt khó có thể giải thích bằng lời.

Âm cuối của cậu ấy sẽ ngân lên một chút, giọng cậu ấy gọi sẽ to hơn, tràn đầy niềm vui.

Cậu ấy từng nói sẽ tiết kiệm tiền để mua mô hình xe hơi, nhưng sau khi quyết định theo đuổi Quý Vân, cậu ấy đã bỏ rất nhiều tiền để mua một thùng sữa lớn.

Người anh em này xấu hổ không dám tự mình trao gửi hơi ấm, bèn nhờ tôi lẻn vào lớp Quý Vân để đưa sữa.

Để tránh hiểu lầm rằng "Quý Vân tưởng tôi tặng thứ này", trên hộp sữa có ghi tên của cậu ấy, ngoài ra còn dán thêm tờ giấy note viết lời yêu thương.

Tôi không biết Quý Vân có phải gay hay không, nhưng điều đó không liên quan gì đến tôi.

Cậu ấy nhận sữa và cả những tờ ghi chú.

Tôi cảm thấy rằng việc cậu ấy chấp nhận tâm ý của Khúc Nghiêu chỉ là vấn đề thời gian.

Sau khi tan học, chúng tôi vẫn đi cùng nhau, hai người trò chuyện như bình thường, giọng điệu vẫn tự nhiên, không biết Quý Vân có chấp nhận Khúc Nghiêu không.

Tôi không quan tâm đến việc hai người bạn có ở bên nhau hay không, nhưng thỉnh thoảng tôi lo lắng liệu sau khi hai người họ yêu nhau sẽ không có ai nói chuyện với tôi, liệu tôi có thực sự trở thành một người vô hình trong cuộc sống này hay không.

Nếu một ngày Khúc Nghiêu không gọi tôi xuống nhà, mà chỉ gọi Quý Vân đi học cùng nhau, có lẽ tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Lúc này, tôi không khỏi suy nghĩ. Hành động gọi tôi đi học của Khúc Nghiêu có giống như cách Pavlov huấn luyện chú chó của ông ấy không?

Tôi bị kẹt ở giữa hai người họ, giống như một bức tường trong suốt lặng lẽ.

2 4.

Khúc Nghiêu nói rằng cậu ấy sẽ đưa Quý Vân đi hẹn hò vào cuối tuần.

Tôi nói tốt lắm.

Cậu ấy nhướng mày, cẩn thận nhìn tôi rồi nói: "Lần này là tình huống đặc biệt, lần sau ba người chúng ta lại cùng nhau đi chơi nhé."

Tôi thầm nghĩ hai người chắc là thành đôi rồi, cậu ấy và Quý Vân đi hẹn hò, lại còn bảo lần sau sẽ đưa tôi đi nữa? Tôi không muốn trở thành một cái bóng đèn lớn đâu.

Có lẽ hôm nay cậu ấy ra ngoài tỏ tình với Quý Vân nên không thể dẫn tôi theo.

Tôi nói không sao cả, các cậu đi vui vẻ nhé.

Tôi cúi đầu tưới hoa trước cửa nhà, nghe giọng của Khúc Nghiêu nói với tôi: "Triệu Triệu, cậu có thể giúp tớ ngăn cản Quý Ôn được không?"

Chẳng trách cậu ấy lại nói với tôi chuyện này, hóa ra là nhờ tôi giúp đỡ.

Quý Ôn là anh trai của Quý Vân, tính tình rất nghiêm khắc, là sinh viên đại học nên cuối tuần sẽ bắt xe buýt về nhà.

Học sinh cấp ba chúng tôi luôn cảm thấy rằng ngay cả những sinh viên đại học cũng là những người trưởng thành rồi, vì vậy chúng tôi luôn tôn trọng anh Quý Ôn.

Gia giáo nhà Quý Vân khá nghiêm khắc, ngày nghỉ cậu ấy không được chạy lung tung đi chơi, cậu ấy phải báo cáo với anh trai trước khi ra ngoài.

Đương nhiên, chuyện yêu đương cấp ba cũng phải giấu anh trai.

Tôi rất vinh dự khi có thể giúp bạn bè mình, vì vậy tôi không hỏi nhiều và đồng ý.

Như một bức tường trong suốt, tôi không những không ngăn cản họ mà còn sẵn sàng nằm xuống làm bàn đạp cho họ. Họ hạnh phúc là tốt rồi.

10 5.

Sau khi Quý Ôn phát hiện em trai mình không ở nhà, anh ấy sang nhà tôi để hỏi tình hình.

Tôi ngồi trong phòng khách làm bài tập, nhỏ giọng trả lời anh ấy, "Có trận bóng rổ, họ đi thi đấu ạ."

Quý Ôn hỏi tôi: "Tại sao em không đi với họ?”

"Em không giỏi ạ, sẽ làm tụt thành tích của đội mất."

Nghĩ ngợi, nếu Quý Ôn quay đầu bỏ đi, phía Khúc Nghiêu có thể sẽ xảy ra chuyện, tôi phải giữ Quý Ôn ở đây và canh chừng.

Vì vậy, tôi bèn lớn tiếng gọi anh Quý Ôn và nói: "Anh có thể giúp em bài tập về nhà không?"

Quý Ôn nhìn lại tôi, có nét bối rối trên khuôn mặt nghiêm nghị nhưng đẹp trai của anh ấy. Anh bước lại lần nữa, cầm tờ giấy kiểm tra của tôi lên xem.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, tưởng anh định từ chối, không ngờ anh ấy đột nhiên nói: "Để anh mang máy tính qua, em đợi chút nhé."

Tôi gật đầu.

Tim đập loạn xạ.

Xin đừng hiểu lầm tôi, tôi đang lo lắng.

Tôi, một người vô hình, đã chủ động nhờ một người không quen đến nhà để giúp tôi học bài. Anh ấy cũng không bằng tuổi với tôi, sinh viên đại học, là người lớn!

Quý Ôn thực sự mang laptop qua, tay áo sơ mi của anh ấy được vén lên, đường nét cơ bắp trên cánh tay rất đẹp, có cảm giác rất mạnh mẽ.

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh tay anh ấy một lúc, sau đó lại nhìn xuống bàn tay, nghĩ rằng những anh chàng đẹp trai như họ thực sự là đẹp từ đầu đến chân, như thể không hề có khuyết điểm nào.

Quý Ôn nói, "Dư Triệu?"

Tôi nghiêng người về phía anh ấy, và hỏi, "Em có thể chạm vào bàn tay anh không?"

Các khớp ngón rất rõ ràng, giống như một phiên bản phóng to của bàn tay Quý Vân. Tôi nghĩ rằng hai anh em có một chút khác nhau về ngoại hình, nhưng những chi tiết này khá giống nhau.

Anh ấy cho phép, nên tôi thận trọng nắm chặt các đầu ngón tay của anh ấy, nghĩ rằng đây có lẽ là bàn tay của người lớn.

Nghiên cứu xong, tôi ngồi thẳng lưng, khoanh tròn những chỗ tôi chưa hiểu trên tờ giấy kiểm tra và nói với anh ấy: "Anh Quý Ôn, em gặp rắc rối rồi."