Trọng Sinh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ngàn năm trước, hắn lấy năm giọt máu tươi nuôi dưỡng nàng, ban cho nàng năm trăm năm tu vi, giúp nàng tu thành hình người. Hắn đặt tên cho nàng, nàng liền cố chấp xem hắn là chủ, cuồng dại quyến luyến …
Xem Thêm

Mới kiên trì hơn một tháng, bệnh cũ lại tái phát rồi sao?

Trong lòng bỗng thấy buồn bực, không chịu thừa nhận mình bất giác đang mong ngóng cô, Phượng Diêu tức giận xoay người định vào nhà, trùng hợp cửa nhà đối diện mở ra, hắn nhận ra được đó là cặp chị em sinh đôi, trên tay đang cầm một đĩa thức ăn, đi về phía cuối phố.

Hắn cau mày.

Tài nấu nướng của cặp chị em này tệ y như cô, nếu thật sự muốn thưởng thức món ngon, bình thường cô đều mặt dày đến chỗ Chu Ninh Dạ mà giành ăn với Lâm Giang, trừ phi trong lòng luẩn quẩn cố ý muốn khảo nghiệm vị giác của mình, nếu không cặp chị em kia sẽ không nằm trong danh sách được chọn của cô.

Hắn vừa liếc một cái, một đống… ừ, là thức ăn sao? Các cô ấy định độc chết Nỉ Nỉ đó chứ?

Nhìn về phía cuối phố một chút, chân mày bỗng chốc cau chặt lại.

Cả đêm, hắn đều không yên lòng, làm chuyện gì cũng thất thần. Đưa mắt nhìn lại, không gian tịch mịch như thiếu thốn chút gì đó…..

Mới chẳng bao lâu mà hắn đã quen với việc cô quậy phá, cô dây dưa dán chặt lên người hắn, những thứ vốn dĩ thanh thản và yên lành, nay lại trở nên vắng vẻ.

Hắn đặt cuốn sách đang xem được một nửa xuống, đứng dậy định đi đến căn nhà cuối phố. Hắn phải tận mắt xác nhận cô không sao, nếu không sợ là tối nay sẽ không cách nào ngủ yên được.

“Phượng Diêu…”

Một giọng nói khe khẽ giữ chân hắn lại, tầm mắt hắn hướng về phía bóng dáng dang bay lơ lửng chỗ ban công.

Thật may mắn là hắn bị hù từ nhỏ đến lớn, cũng may là hắn đang ở phố Khởi Tình, cảnh tượng kinh sợ gì cũng từng gặp qua, dần dần cũng tập mãi thành quen, nhịp tim vẫn duy trì ở tần số 72 nhịp một phút.

“Em làm gì vậy?” Giọng nói thì yếu ớt như giọng nữ quỷ, người thì lơ lửng bay tới bay lui trên ban công, trên người còn bọc một cái chăn màu trắng thật lớn.

“Tới nói chúc ngủ ngon với cậu.”

“Tôi nói cái mền trên người kia kìa.” Tạo hình rất đặc sắc trùm kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn. Không biết là do đèn đường khúc xạ ánh sáng, hay do tạo hình hôm nay mà sắc mặt cô nhìn trắng hơn ngày thường rất nhiều.

“Bởi vì tôi lạnh.”

“Lạnh?”

“Đúng. Hôm nay tôi rất hư, không còn sức đến tìm cậu, tất cả hoạt động đều phải tạm dừng, chứ không phải do tôi không nhớ cậu đâu. Vậy nhé, chút ngủ ngon.”

“Đợi một chút.” Hắn đuổi theo gọi cô lại: “Em bị bệnh?” Nhưng lại sợ nếu một ngày không thấy cô, hắn sẽ hiểu lầm, nên đặc biệt chạy tới để hắn liếc nhìn một cái, thuận đường giải thích?

“Thái độ gì thế…” Cô rất có ý kiến với vẻ nghi ngờ trên mặt hắn.

“Tôi cho là em sẽ không bị bệnh.” Hắn nói chậm rì rì.

“Này, thực vật thì cũng có sâu bệnh, rét hại, một đống hại đó có được không!”

“Vậy em bây giờ là cái gì hại?”

“Tôi không được tưới nước đầy đủ.” Cô nhìn hắn một cái, buồn bã nói.

“…” Nếu bây giờ cô xuất hiện dưới hình dáng thực vật, hắn nhất định sẽ tưới cho cô nguyên một chậu nước, nhưng trong hình dáng cô gái thì… Hắn thật khó khống chế mình không nghĩ theo cái hướng tồi tệ nào đó.

Hắn ho khan một tiếng, cố không đổi sắc mặt, nói: “Xin hỏi tôi phải làm thế nào để tưới cho em?”

“Có thật không? Cậu bằng lòng thật sao?” Cô hưng phấn nhảy thẳng vào trong phòng, hất cái chăn trên người xuống rồi nhào về phía hắn…. nếu hắn không kịp thời nghiêng người né tránh.

Hắn biết mà!

Hắn còn đang nghi ngờ sao hôm nay cô lại an phận đến thế, thì ra là giở trò này.

“Em đừng có quá đáng.”

“Tôi biết mà.” Bị hắn lạnh lùng trừng mắt, hoa nhan xụ xuống, thức thời không tiến lên nữa, xách cái chăn của mình lêm, bước từng bước một ra ngoài.

Hắn gần như có thể tưởng tượng ra cảnh trên đầu cô bị phủ một đám mây đen, còn có mấy tia sét đánh xuống. thật thê thảm… ngay cả biểu cảm trên mặt cô cũng có hiệu quả như vậy, xốc cái mền thật dài trên đất lên, u oán kéo lê.

"Chờ một chút." Biết rõ đây rất có thể là mánh khóe lừa gạt của cô... không, là khẳng định 99%, nhưng hết lần này tới lần khác lại còn sót 1%, khiến cho trái tim hắn vô tình bị nhéo một cái.

"Làm gì?" Cô hít hít mũi, vẻ mặt mười phần đáng thương.

Hắn không được tự nhiên mà bước tới, nghiêng người hôn lên môi mềm: "Vậy có được không?"

"Tôi có thể yêu cầu lâu thêm chút nữa, dùng sức thêm chút nữa, sâu hơn chút nữa được không?" Vốn tưởng rằng sẽ đổi lại một câu "được voi đòi tiên", không ngờ hắn lại yên lặng trong chốc lát, rồi nghe lời cúi đầu xuống, hôn cô.

Lúc này, là một cái hôn thật dài, hơn nữa còn do hắn nắm quyền chủ đạo.

Hắn mυ"ŧ lấy môi trên trước, rồi đến môi dưới, nhẹ nhàng gặm cắn, chọc cho cô ngứa ngáy, há mồm muốn kháng nghị, lúc này hắn mới thuận thế mà xâm lấn.

Hắn nhớ, cô có một cái răng khểnh, rõ ràng là giai nhân tuyệt diễm, cái răng khểnh này lại khiến cho cô mỗi khi cười có thêm vài phần ngây thơ, mang theo khí chất vừa đơn thuần lại vừa quyến rũ, vừa vô tội lại vừa chọc người, vô cùng mâu thuẫn. Hắn nhẹ nhàng liếʍ láp cái răng khểnh kia, cô khó nhịn, vươn người đón nhận, chạm vào lưỡi của hắn, lúc này hai cái lưỡi mới triền miên...

Nụ hôn của hắn không nỏng bỏng như lửa giống cô, âm ấm, từ từ, tích lũy từng chút một, kéo dài mà sâu sắc.

Thật lâu sau, hắn mới buông cô ra, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ ửng.

"Vậy đã đủ chưa?"

"Không đủ mà." Cô lòng tham không đáy, muốn hôm trộm thêm mấy cái, khiến hắn phải nghiêng đầu tránh đi. Cô bất mãn chu mỏ, che ngực nửa thật nửa giả mà ai oán: "Phượng Diêu, tôi thật sự rất yếu ớt, tôi cần dương khí...'

Đủ rồi đó! Cô là nử quỷ sao? Còn nói dương khí nữa chứ!

"Lần trước là đan bản mệnh của em ở trên người tôi, lần này là sao đây?"

"Cậu biết rõ, tôi nhờ cậu độ trì mới có thể hóa thân thành người, tôi lại không có lúc nào là chăm chỉ tu hành..."

Còn dám nói. Ham ăn biếng làm, thực không thể tha.

Cô thừa cơ làm ổ trong ngực hắn, yếu ớt dựa vào: "Nhân gian thật không phải chỗ cho người ở mà, sống lâu khó tránh thân thể khó chịu, lúc trước lâu lâu tôi lại về Linh sơn nghỉ ngơi lấy sức một lần, nhưng giờ tôi lại sợ cậu không tìm được tôi..."

Nói tới nói lui, toàn bộ đều thành lỗi của hắn sao?

Phượng Diêu chả có cách nào với hành động già mồm át lẽ phải của cô: "Kết luận?"

"Cậu là do linh khí trời đất trên Linh sơn tạo thành, trên người cậu có hơi thở của nó, đến gần cậu cũng giống vậy..."

"Là sao?" Trong lúc nhất thời, hắn không thể phân rõ câu nào là thật, câu nào là giả.

Lúc trước cô vừa gặp mưa đã lao ra ban công nhảy múa mê hoặc hán, thân thể có chút mạnh khỏe hơn nữa cũng không chịu nổi cô chơi đùa như vậy, nhìn bộ dáng yếu ớt không còn sức lực của cô, hắn nhất thời có chút dao động.

Nếu đúng theo lời cô nói thì cô được năm giọt máu tươi của hắn độ trì, khí tức của họn họ quả thật có thể tương hợp với nhau, chuyện này hắn hoàn toàn không thể phản bác.

Hắn quá chuyên chú suy tư, không chừa lại chút thần trí nào, để cho tay ngọc thừa cơ tấn công l*иg ngực, trong nháy mắt đã cởϊ áσ, đè xuống giường, tất cả động tác đều được làm liền mạch, mà cô gái dạng chân ngồi trên người hắn lại đang bày ra tư thế quyến rũ mê người, hôn xuống từng tấc da trên người hắn.

Bụng dưới của Phương Diêu căng thẳng, dần nóng lên. Nói thế nào thì hắn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, không thể nào không chút động lòng được.

Hô hấp dần trở nên dồn dập theo cử động của cô, hắn thở dốc, đưa tay ôm lấy cô, xoay người ép ngược cô xuống giường, cởi giáp đầu hàng, binh bại như núi đổ.

Hắn không biết được, thì ra mình cũng có một mặt phóng túng đến vậy.

Hồi tưởng lại cảnh tưởng kí©ɧ ŧìиɧ vừa trải qua, hắn liền xấu hổ đến không chốn dung thân.

Thêm Bình Luận