Cuối cùng, thậm chí họ còn mở bàn đánh cược, do Khấu Quân Khiêm khởi xướng và làm nhà cái, Phàn Quân nhã ghi chép tiền đánh bạc, còn lại thì mỗi người một tay...
"Này, sao lại đánh cược như thế?" Phần đạo đức tương đối lớn trong lòng Lâm Giang lên tiếng, sao có thể đem chuyện Nỉ Nỉ bị từ chối đầy đau lòng đấy ra để làm tiền đặt cược cơ chứ!
"Vậy cậu có muốn tham gia hay không? Thử nghĩ đến Ninh yêu mến của cậu, vé xem phim của cậu, tiền cậu đi hẹn hò..." Cặp chị em sinh đôi tương đối am hiểu cách dụ dỗ người khác phạm tội, lành lạnh nói một câu.
"Vậy tôi cược 20 phút." Chút đạo đức cuối cùng còn sót lại chính thức thất thủ.
Ôi! Xin lỗi Nỉ Nỉ! Tôi còn phải nuôi sống gia đình, thứ bảy còn phải đi chụp hình với Ninh Dạ...
Quả nhiên, người nào đó vẫn không thể sống sót quá nửa giờ, ở phút thứ 20, đã bị đuổi ra khỏi cổng lớn nhà số 54.
"Phượng Diêu, tôi mém bị chảy máu mũi rồi đó!"
Hắn ném một cái liếc mắt đầy kỳ quái sang. Cửa còn chưa đập vào mặt cô, có phải đã la sớm quá rồi không.
"Ba ba rất bổ, đừng có ăn thường quá được không vậy? Thật sự sẽ chảy máu mui."
Không tệ, tâm tình rất tốt, còn có thể tự nhạo báng chính mình.
Lần đánh cuộc này Lâm Giang đại thắng, cầm trong tay một xấp tiền lớn, nhưng nội tâm vô cùng cắn rứt.
"Nỉ Nỉ, tôi chia tiền đánh cuộc cho cô nha." Nghĩ đến chuyện Nỉ Nỉ thương anh như vậy, không thắng được sự khiển trách của lương tri, ngoan ngoãn đi tự thú.
Tôn Y Nỉ liếc mắt nhìn anh ta dâng toàn bộ tiền đánh cược lên. Sao cô lại không biết đám quỷ nhỏ này đang chơi trò gì trên địa bàn của cô chứ, số tiền này trong mắt cô còn không đủ nhét kẻ răng.
"Miễn đi, nếu cậu thật sự có lòng thì giúp tôi nghĩ cách xin lỗi làm hòa đi."
"Không lấy?!" Cũng đã thẳng thắn nói chuyện đánh cuộc với cô rồi, lúc này anh thật khâm phục nghị lực của Nỉ Nỉ.
"Dĩ nhiên." Hiện giờ toàn bộ tâm trí của cô đều đặt vào chuyện làm cách nào để Phượng Diêu hết giận, tha thứ cho cô, quản chi đến đám người ở phía sau cười nhạo cô.
Vì vậy, Lâm Giang không thể làm gì khác hơn là vắt hết óc, giúp cô nghĩ cách. Trước khi anh cũng chưa từng phải phí tâm theo đuổi Ninh Dạ đến vậy.
Gần đây thời tiết tương đối thất thường.
Một giây trước ánh nắng vẫn còn rực rỡ, cô vừa nhấn chuông cửa nhà hắn xong thì một giây sau trời đã mưa to tầm tã.
Sau đó, có người sẽ thừa cơ nói: "Trời mưa to quá đi, cậu sẽ không nhẫn tâm đuổi tôi đi dầm mưa chứ?"
Dĩ nhiên sẽ không, vậy nên hắn đưa ô xong rồi mới đuổi.
Trời mưa không nhất định là phải giữ khách ở lại. Hơn nữa, nhà cô chỉ ở cuối phố mà thôi, đi bộ cũng không tới ba phút đồng hồ, cần gì phải giữ khách?
"Vũ Sư, đa tạ ngài đã ra tay giúp đỡ, có thể ngừng được rồi, vô dụng."
Hắn nghe thấy người ngoài cửa nói như thế, sau đó thì cơn mưa ở phố Khởi Tình lập tức ngừng hẳn.
Ngay cả chiêu thức hô phong hoán vũ cũng đem ra rồi, cô còn cái gì chưa nghĩ tới?
Một tháng sau ngày nào đó, Phượng Diêu định sẽ về cô nhi viện một chuyến, mới ra cửa, dọc theo đường đi không ngừng có người tới hỏi hắn: "Cãi nhau với bạn gái sao?"
Nếu không thì là: "Tha thứ cho cô ấy đi, người ta cũng đã nói xin lỗi rồi."
"Tôi không có bạn gái." Hắn không đổi mặt nói ra một câu.
"Sao lại không có?" Người bán hàng bên đường chỉ vào phía sau hắn, có một cô gái cẩn thận đi cách hắn mười bước, chờ đời hắn quay lại nhìn.
Vừa đúng mười bước, không nhiều không ít.
Thiếu một bước lại sợ chọc hắn giận, nhiều một bước lại sợ không chịu được khi phải cách hắn quá xa.
Hắn mua điểm tâm và một tờ báo, ngồi trên ghế chờ xe buýt, mở báo ra, một mẩu quảng cáo từ trong tờ báo rơi xuống, hắn khom người nhặt lên, lơ đãng quét mắt nhìn nội dung trên đó.
Chủ nhân, cậu vẫn còn rất tức giận sao?
Xin bớt giận, cậu muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được mà.
Hình ảnh đi kèm là một cô hầu gái với đôi mắt to ngập nước, vẻ mặt lấy lòng, hơn nữa còn lộ ra đôi chân dài vô cùng sεメy, các đường nét trên mặt đương nhiên là phiên bản của Tôn Y Nỉ.
Rốt cuộc cô ấy muốn thế nào vậy chứ? Viết cái câu vừa mập mờ vừa khiến người ta liên tưởng đủ thứ thế này, người không biết còn tưởng đây là quảng cáo tìиɧ ɖu͙© nữa kìa.
Hắn hoàn toàn không dám tưởng cô đã in bao nhiêu tờ quảng cáo thế này.
Mặc dù chỉ nhìn một cái, nhưng cái tư thế cầm roi da mà trêu đùa kia vẫn in sâu vào đầu hắn.
Dù biết rõ ý nghĩa bức hình đó muốn biểu đạt là “chịu đòn nhận tội”, tai hắn vẫn không nhịn được mà đỏ lên.
Dựa theo hiểu biết của hắn về cô, nếu nói cô vẽ tấm quảng cáo này hoàn toàn không có ý nghĩa ẩn dụ nào, hắn tuyệt đối không tin, cái đầu của cô còn cách sự chính trực một khoảng rất xa.
Ở sau lưng cô, đám người đang hò hét đánh cược hiển nhiên cũng đã xem tờ quảng cáo này, cười khoa trương đến mức người ngã ngựa đổ.
Lần này, có lẽ nên cược xem hắn sẽ từ chối cô thế nào?
Phượng Diêu nhìn thấy cảnh đó, không khỏi buồn bực một trận.
Cô chỉ toàn tâm toàn ý muốn hòa giải với hắn, hoàn toàn không quan tâm mình đã gây ra bao nhiêu trò cười cho người khác xem, nhưng cô đâu phải tên hề, đâu cần phải làm trò giải trí cho người ta thưởng thức!
Hắn nghiêm miệng, lạnh lùng hô lên: “Tới đây.”
“Hả?” Đang gọi cô sao?
Nghe chủ tử gọi, cô vội vứt cốt khí sang hai bên, vui vẻ chạy như bay đến.
Phần điểm tâm sáng vừa mới mua xong được nhét vào tay cô, nhiệt độ truyền qua túi giấy làm ấm lòng bàn tay, cũng ấm cả lòng cô.
“Vậy còn cậu?”
“Ăn rồi.”
Vậy nên đây là đặc biệt mua cho cô sao?
Mặc dù vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng, nói chuyện không chút tình cảm, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến cô!
Tô Y Nỉ cười vô cùng ngọt ngào, lập tức mở túi giấy đứng gặm ngay tại chỗ, không cần biết mình đang cho vào miệng thứ gì, chỉ cần là tâm ý của chủ tử thì đều là món ngon cả.
Chuyến xe hắn chờ đã tới, nhưng hắn lại không bước lên, ung dung mở tờ báo xã hội ban nãy ra. Người bên cạnh thì đang tay phải cầm đũa, tay trái cầm bánh nướng, thỉnh thoảng còn đặt xuống để lấy ly đậu nành lên uống, phải nói là vô cùng bận rộn.
Khoảng mười phút sau, cô ăn no, hắn cũng gấp tờ báo lại, chuyến xe kế tiếp cũng vừa đến nơi.
Hắn vẫn không quá để tâm đến cô, nhưng cũng đủ để đám người đánh cược phía sau tử trận tập thể.
“Bị oán rồi…” Nhà cái Khấu Quân Khiêm thu dọn bàn đánh cược, anh có đần cũng nhìn ra được Phượng Diêu đang khó chịu.
Đúng rồi, bọn họ thích xem náo nhiệt, nhưng vẫn không nên ác đến mức lấy sự thất bại của người khác ra để làm niềm vui, ánh mắt lạnh lùng này của Phượng Diêu khiến anh thấy thật sợ hãi.
Bà chủ nhà xinh đẹp Tôn thị kia đã lợi hại như vậy, vậy chủ tử của cô… Khấu Quân Khiêm rùng mình một cái.
Ôi, thật đáng thương, đầu năm nay đi làm bà mai còn phải chịu sự xem thường của người khác….
Chiều tối, Phượng Diêu ra hộp thư trước cổng để lấy báo, bất giác nhìn ngắm xung quanh.
Không có, cô vẫn chưa tới.
Nhìn chằm chằm tờ báo trên tay và đống quảng cáo nhảm nhí, hắn không nhịn được lại nghĩ tới tờ quảng cáo xinh lỗi vô cùng công khai vài nổi bật mấy ngày trước.
Trong khoảng thời gian này, cố gắng của cô hắn đều nhìn thấy, bất luận hắn có tỏ ra lạnh nhạt thế nào, cô đều chưa bao giờ biến mất khỏi mắt hắn quá 24h, thường thì nửa ngày trước hắn vừa mới đuổi cô đi, nửa ngày sau cô lại tới đưa điểm tâm, thức ăn khuya để lấy lòng hắn.
Cô rất cố gắng, rất cố gắng dùng hành động của mình để chứng minh với hắn, bất luận thế nào cô cũng sẽ không buông tay hắn ra nữa.