“Kiểm tra xem cậu có bị thương hay không.” Cô đáp lại vô cùng đúng ly hợp tình.
Cô nương à, đó đã là chuyện của một tháng trước rồi.
Hồi tưởng lại bộ dáng kiên quyết quay đầu tìm hắn của cô trái tim hắn bỗng trở nên mềm nhũn, buông tay ra, dù có là chuyện lớn bằng trời thì hắn cũng muốn dung túng cho cô, thôi thì cứ mặc cô vậy.
Thật ra thì cô cũng không muốn làm gì, chỉ muốn tìm vị trí ngực hắn, cảm nhận độ ấm và tiếng đập đều đều của tim hắn, yên lòng nhắm mắt lại.
“Tôi rất nhớ cậu, rất nhớ cậu….” Không chạm được vào hắn, không cảm nhận được nhiệt độ của hắn, rất rất khó chịu. Cô khẽ rên một tiếng, gối đầu lên tay hắn.
Mệt quá, lại muốn ngủ.
Mãi đến khi trước ngực truyền đến tiếng hít thở đều đều, hắn mới đưa mắt nhìn dung nhan đang ngủ say, khẽ hôn lên trán cô một cái, rồi mới đap lại bằng giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy….
Không phải tôi cũng thế sao?
Không phải trong lòng hắn không thấp thỏm, hắn rất sợ nguyên thân của cô bị tổn thương, không thể trở về được nữa, mãi đến khi được ôm cơ thể mềm mại của cô vào ngực lần nữa, hắn mới xác định được mình vẫn chưa mất đi cô, nỗi lo lắng không yên nhiều ngày nay cũng vì thế mà vơi đi.
Giấc ngủ này của cô, kéo dài suốt ba ngày ba đêm, chưa từng tỉnh lại.
Lúc đầu hắn còn lo lắng không biết cơ thể cô có bị gì hay không, nhưng thấy sắc mặt cô ngày càng hồng hào, l*иg ngực vẫn phập phồng theo quy luật, hai hàng mày giãn ra, điềm tĩnh mà anh bình, bờ môi thậm chí còn ẩn ẩn ý cười, hắn mới an tâm.
Mơ được mộng đẹp gì sao? Ngón tay khẽ mơn trơn đôi môi anh đào của cô, hắn không kiềm chế được mà nghiêng người, hôn lên đó bằng tất cả sự trân trọng và thương yêu.
“Ưm… “ Cảm giác mềm mại lại tê tê đó quấy nhiễu cô. Tô Y Nỉ khẽ rên một tiếng, theo bản năng vươn người về phía hắn, mở miệng đáp lại, đòi hỏi ngày một nhiều hơn.
Nụ hôn an ủi dần tăng nhiệt độ, trở nên nóng bỏng, môi lưỡi giao chiến, kịch liệt đến mức gần như đoạt mất hô hấp của hai người.
Lý trí dần kéo hắn ra khỏi nụ hôn sâu, từ chối trầm luân mà lấy môi ra, giành lại chút khoảng không để lên tiếng, nhăn mi trừng cô: “Rốt cuộc em có thấy rõ đối phương là ai không vậy?”
Sóng nước trong mắt đã mờ mịt như sương mù, ngàn vạn lần đừng có nói với hắn là đối với bất kỳ ai, cô cũng đều nhiệt liệt hoan nghênh như thế nha!
“Phượng Diên….” Cô nũng nịu gọi một tiếng.
Đôi mày đang nhíu chặt của hắn lại bị tiếng gọi trong vô thức của cô kéo giãn ra. Gò má mềm mịn khẽ cọ vào cổ hắn, rõ ràng là bộ dáng chưa tỉnh ngủ, nhưng bất kể trong mộng hay ngoài đời thực, đều chỉ có cái tên này, chưa từng do dự chút nào.
Trong ngực bỗng dấy lên một cám xúc không biết tên, hắn giơ tay, khẽ ôm chặt cơ thể mềm mại của cô vào người, nói với giọng dịu dàng đến mức ngay cả hắn cũng không nhận ra: “Em còn muốn ngủ tiếp, hay muốn dậy ăn chút gì đó?”
“Muốn tắm.” Cô nói ra đáp án thứ ba.
Hăn buông cô ra, vào phòng tắm xả sẵn nước nóng vào bồn, mới ra ngoài gọi cô: “Được rồi đó.”
“À.” Cô mơ màng bò xuống giường, đi tới phòng tắm. Sau khi xác nhận cô không có việc gì, hắn mới xuống lầu chuẩn bị thức ăn, để cô tắm xong là có thể lập tức ăn ngay.
Hắn không đặt nặng chuyện ăn uống, một ngày ba nữa đều tuân theo nguyên tắ no bụng là được, chưa từng quá mức để tâm, đây là lần đầu tiên hắn đứng trong phòng bếp chăm chú suy tư xem nên chuẩn bị món gì.
Cuối cùng, hắn chưng một l*иg xíu mại trong nồi cơm điện, rồi lại bắc chảo xào mấy món ăn gia đình, tiếp đó lại làm thêm bánh rán hải sản, bếp bên cạnh thì đang bắc một nồi cháo khoai lang, còn dư chút thời gian, hắn lại thuận tiện chiên thêm một đĩa sườn bò….
Bởi vì không biết chắc là cô muốn ăn cái gì, nên cái gì cũng làm, để cô có thể chọn lựa.
Hắn hoàn toàn không ý thức được mình đang đi trái lại với nguyên tắc giản lược thường ngày, dùng sự dịu dàng ngay đến hắn cũng thấy xa lạ để đi cưng chiều một người, nếu không phải cô men theo mùi thơm mà xuống lầu, chắc hắn đã rửa nồi làm tiếp thêm một món mì xào thập cẩm rồi…Cô ngủ suốt ba ngày nay, hắn đã dự trữ sẵn không ít thực phẩm trong tủ lạnh, để chắc rằng cô vừa tỉnh dậy là có đồ ăn ngay.
“Thơm quá.” Tô Y Nỉ vừa ngửi đã nổi lòng tham, dùng tay không mà bóc luôn một cái bánh rán hải sản cho vào miệng, nói giọng lúng túng không rõ: “Còn có những người khách khác sao?”
“Chỉ có một vị khách quý, Tôn tiểu thư.”
Cho nên cả một bàn thức ăn này đều là chuẩn bị cho cô?!
Quả là tốn nhiều công sức, khiến cô thấy thật kinh ngạc.
“Tôi thật thấy thụ sủng nhược kinh.” Cô che ngực, ra vẻ không thể nhận nổi.
“Đừng làm rộn.” Sauk hi đặt l*иg xíu mại lên bàn, hắn nhéo cái mũi nhỏ của cô: “Mau ăn đi.”
Hắn không ngồi xuống bàn ăn chung với cô, mà xoay người đi dọn dẹp phòng bếp. Tô Y Nỉ hí hửng, mang theo nụ cười chói lọi mà chạy đến ôm chầm lấy hắn, nũng nịu gọi: “Phượng Diêu….”
Hắn hơi tránh đi: “Em vừa tắm xong, trên người tôi toàn mùi khói dầu.”
Khóe miệng cô cười tươi như hoa, mà lại ngày càng nở rộ sáng chói khiến nắng xuân cũng phải thất sắc, không nói gì, cũng không cho cự tuyệt mà ôm chặt hắn, còn không ngừng cọ tới cọ lui: “Phượng Diêu, Phượng Diêu, Phượng Diêu….”
“Em thật là….” Hắn lắc đầu cười, chịu thua với cô.
Cô nhóc này chỉ muốn làm nũng mà thôi.
Hắn không nói rõ, cô cũng không vạch trần, nhưng bọn họ đều biết, trong lúc vô tình đã có chút gì đó dần thay đổi.
Phượng Diêu luôn thương cô, cưng chiều cô, bất luận cô làm gì cũng luôn bao dung cho cô trong quá khứ đã trở lại, không bao giờ…đẩy cô ra nữa, không còn lạnh lùng xa cách với cô, hắn đã tha thứ cho cô!
Cho nên, hắn mới có thể chú tâm chuẩn bị giúp cô cả một bàn thức ăn như vậy. Dù rằng hắn không hề thích việc lãng phí thức ăn, nhưng vì sợ không hợp khẩu vị của cô mà sẵn sang chuẩn bị tất cả thức ăn ngon cho cô chọn lựa.
Hắn cười, rất dịu dàng, nơi đáy mắt thoáng hiện vẻ cưng chiều quyến luyến không chút che đậy.
Vòng tay của hắn rất ấm, lúc nào cũng sẵn sàng rộng mở vì cô.
Sau khi dùng cơm xong, bọn họ ngồi tựa vào nhau ở phòng khách, tán gẫu câu được câu không, phần lớn thời gian là yên lặng, không ai cố ý tìm đề tài, chỉ lẳng lặng dựa sát vào nhau.
Tôn Y Nỉ nằm gối lên đùi hắn, mái tóc đen dài qua thắt lưng như một mảnh tơ lụa thượng đẳng, hắn lấy tay làm lược, chậm chạp vuốt ve từng lọn tóc nhỏ, vô cùng lưu luyến cảm giác tốt đẹp này.
Hắn biết cô thích hắn làm như vậy, nhìn cô híp mắt, thỏa mãn thở dài, hệt như con mèo nhỏ thỏa mãn khi được dỗ dành.
"Có còn thấy chỗ nào không khỏe hay không?" Mặc dù lúc này nhìn cô có vẻ tinh thần sảng khoái, tốt đến mức có thể lôi hết cư dân từ đầu phố đến cuối phố Khởi Tình ra khi dễ một lần cũng không vấn đề gì, nhưng hắn vẫn không yên lòng mà hỏi thăm lần nữa.
"Không thành vấn đề." Cô nhăn mặt nhăn mũi: "Cậu đã hỏi bao nhiêu lần rồi, Phượng Diêu, cậu thật giống như bà già." Tuổi càng lớn càng mắc bệnh dài dòng.
"Đó là vì tôi không hiểu gì hết." Hắn khẽ thở dài: "Tôi chỉ là con người."
Chỉ là con người, không cách nào hiểu hết được về thế giới huyền bí bên ngoài thế giới loài người, nếu cô không nói, hắn cũng sẽ ngây ngốc bị cô lừa gạt.
Hắn giờ đã khác rồi, không còn nhìn thấu tất thảy mọi chuyện được nữa, không còn biết cách để giúp cô mỗi khi cô gặp chuyện bất trắc, mới phải dùng đến ngôn ngữ để xác nhận xem cô có mạnh khỏe hay không.
Tiếng thở dài thật nhỏ đó, cô nghe được.
Cô nghe được nỗi buồn bã, tiếc nuối của hắn.
Hắn tiếc... mình chỉ là con người, yếu đuối đến vậy.
Cô nhắm mắt lại, nỗi sợ hãi dần len lỏi đến tận tim.