Sống chết chưa rõ......
Sư Thanh Nhu tựa hồ có hơi bất ổn mà lung lay, lui một bước mới giữ vững thân thể, một mặt nhỏ kinh sát bạch.
Há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình bị chặn cư nhiên phát không ra thanh âm.
Đi tới cạnh bàn rót một bôi trà, hốt luân thôn táo
(như nuốt chửng) mà uống xuống, trà lãnh thấu không chỉ có cay đắng, còn vụng hàn khí, một bôi này xuống, Sư Thanh Nhi cảm thấy thân thể tựa hồ càng lãnh hơn. Thế là, rốt cuộc cảm giác thanh tỉnh lại......
Thấy Sư Thanh Nhu nghe xong lời của mình chấn kinh như vậy, Tư Thanh hơi hơi thay Vương gia nhà mình hân hoan chút, nhưng cử động tiếp theo tới uống trà của Sư Thanh Nhu liền triệt để khiến nàng chấn nộ.
"Ngươi hiện tại còn có tâm tình uống trà?!" Trong ngữ khí là không giấu được nộ khí.
Không thèm để ý tới Tư Thanh, Sư Thanh Nhu tìm ra giấy bút, hạ bút viết mấy chữ, tiếp đến dùng đồ trấn áp lên. Xoay người nói với Tư Thanh: "Đi thôi."
Tư Thanh bị một chuỗi chuyển biến làm ngây ra rồi.
"Tư Không Ngọc hắn rốt cuộc phái bao nhiêu người ở Sư gia?" Sư Thanh Nhu lãnh tĩnh mở miệng.
"Hơn nửa số ám vệ đều ở." Tư Thanh vô thức đáp lại.
Nghe vậy, Sư Thanh Nhu nhíu nhíu đầu mi, sao chẳng yêu thương bản thân vậy? Chiến trường nguy hiểm như vậy, còn lưu người cho mình chỗ này làm gì? Nếu quả thật Sư gia dễ tiến vào như vậy, Sư gia này đã sớm không còn rồi. Lo lắng mù quáng!
"Tối nay, cùng đi."
"Đi đâu?" Tư Thanh hoàn toàn không hiểu.
Liếc mắt Tư Thanh một cái, Sư Thanh Nhu không tốt tính nói, "Ngươi nói với ta những điều đó không phải là hy vọng chạy tới bên người Vương gia của các ngươi sao? Chẳng lẽ ta lý giải sai rồi?"
Trên mặt Tư Thanh lóe qua một tia thϊếp sắc
(vẻ khϊếp sợ), có chút mất tự nhiên. Rất nhanh lại chuyển thành một mặt nghiêm túc, "Ngươi phải có chuẩn bị." Đây là một đường đi dài gian nan.
"A......" Khẽ cười một tiếng, Sư Thanh Nhu cũng không tính nói, nàng đã từng cùng Tư Không Ngọc bạt sơn thiệp thủy
(~ trèo đèo lội suối), so với hiện tại đây chỉ là kỵ mã chạy đường, hiện tại còn thật quá thoải mái đó!Phiên ngoại 2:
Sống chết chưa rõ......
Sư Thanh Nhu tựa hồ có hơi bất ổn mà lung lay, lui một bước mới giữ vững thân thể, một mặt nhỏ kinh sát bạch.
Há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình bị chặn cư nhiên phát không ra thanh âm.
Đi tới cạnh bàn rót một bôi trà, hốt luân thôn táo
(như nuốt chửng) mà uống xuống, trà lãnh thấu không chỉ có cay đắng, còn vụng hàn khí, một bôi này xuống, Sư Thanh Nhi cảm thấy thân thể tựa hồ càng lãnh hơn. Thế là, rốt cuộc cảm giác thanh tỉnh lại......
Thấy Sư Thanh Nhu nghe xong lời của mình chấn kinh như vậy, Tư Thanh hơi hơi thay Vương gia nhà mình hân hoan chút, nhưng cử động tiếp theo tới uống trà của Sư Thanh Nhu liền triệt để khiến nàng chấn nộ.
"Ngươi hiện tại còn có tâm tình uống trà?!" Trong ngữ khí là không giấu được nộ khí.
Không thèm để ý tới Tư Thanh, Sư Thanh Nhu tìm ra giấy bút, hạ bút viết mấy chữ, tiếp đến dùng đồ trấn áp lên. Xoay người nói với Tư Thanh: "Đi thôi."
Tư Thanh bị một chuỗi chuyển biến làm ngây ra rồi.
"Tư Không Ngọc hắn rốt cuộc phái bao nhiêu người ở Sư gia?" Sư Thanh Nhu lãnh tĩnh mở miệng.
"Hơn nửa số ám vệ đều ở." Tư Thanh vô thức đáp lại.
Nghe vậy, Sư Thanh Nhu nhíu nhíu đầu mi, sao chẳng yêu thương bản thân vậy? Chiến trường nguy hiểm như vậy, còn lưu người cho mình chỗ này làm gì? Nếu quả thật Sư gia dễ tiến vào như vậy, Sư gia này đã sớm không còn rồi. Lo lắng mù quáng!
"Tối nay, cùng đi."
"Đi đâu?" Tư Thanh hoàn toàn không hiểu.
Liếc mắt Tư Thanh một cái, Sư Thanh Nhu không tốt tính nói, "Ngươi nói với ta những điều đó không phải là hy vọng chạy tới bên người Vương gia của các ngươi sao? Chẳng lẽ ta lý giải sai rồi?"
Trên mặt Tư Thanh lóe qua một tia thϊếp sắc
(vẻ khϊếp sợ), có chút mất tự nhiên. Rất nhanh lại chuyển thành một mặt nghiêm túc, "Ngươi phải có chuẩn bị." Đây là một đường đi dài gian nan.
"A......" Khẽ cười một tiếng, Sư Thanh Nhu cũng không tính nói, nàng đã từng cùng Tư Không Ngọc bạt sơn thiệp thủy
(~ trèo đèo lội suối), so với hiện tại đây chỉ là kỵ mã chạy đường, hiện tại còn thật quá thoải mái đó!