Vốn đang một mình trầm tư, Sư Thanh Nhu đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ có một hắc ảnh vụt qua.
"Ai?!"
Hắc ảnh cũng không vì vậy mà bỏ chạy, trái lại quang minh chính đại đẩy cửa chính ra đi vào.
Đi vào là một nữ tử toàn thân hắc y, khuôn mặt rất là phổ thông, nhưng ánh mắt lại là một đôi mắt rất mỹ của mỹ nhân.
Dịch dung
(hóa trang).
Lúc Sư Thanh Nhu nhìn rõ bộ dạng của người đó, ý nghĩ này liền lóe qua đầu. Bởi vì từ nhỏ Sư gia có nếp tập võ, Sư Thanh Nhu nhìn ra được, người này là một cao thủ, hơn nữa là loại võ công cực cao.
"Ta theo ngươi nhiều ngày như vậy, hiện tại mới phát hiện sao?" Nữ tử hắc y ngữ khí rất là trào phúng.
Sư Thanh Nhu nghe vậy bất động thanh sắc, trong tâm trái lại qua trăm ngàn hồi chuyển. Vừa rồi nếu như không phải nàng ta cố ý làm động tác lớn để mình phát hiện, khả năng nàng ta cứ theo như vậy, mình cũng sẽ không phát hiện. Có điều nàng ta theo mình nhiều ngày vậy rồi lại vẫn không hiện thân, cũng chưa từng tổn thương mình hay bất kỳ người nào của Sư gia, người này là hữu phi địch
(là bạn chứ không phải địch).
Sau khi nghĩ rõ ràng những điều đó, Sư Thanh Nhi trái lại không khẩn trương, phảng phất như lão bằng hữu
(bạn cũ) tán gẫu vậy, mở miệng hỏi, "Theo ta làm gì?"
Tư Thanh âm thầm kính bội, quả nhiên là người Vương gia tự thân coi trọng, nhanh như vậy đã làm rõ manh mối, còn có thể dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với mình. Nhưng là, cũng chính vì nàng ta, Vương gia không mang ám vệ theo bên người, dẫn đến thụ thương! Nghĩ tới đó, Tư Thanh vốn sinh ra chút cảm tình liền biến mất gần như sạch bách.
Ngẩng đầu hung tợn trừng Sư Thanh Nhu một ánh mắt, Tư Thanh híp híp mắt, thần sắc trong mắt lóe qua một tia u tối mạc danh.
"Vương gia phái ám vệ bọn ta ngầm bảo vệ các ngươi, vừa nãy bọn ta thu được mật báo," Nói tới đây Tư Thanh dừng dừng lại, liên tục nhìn chằm chằm Sư Thanh Nhu, trong mắt thậm chí lóe hiện sát ý rất trực tiếp, "Mật báo nói, Vương gia vì bị kẻ địch đánh lén, trọng thương, sống chết chưa rõ!" Mấy chữ cuối đều có vị đạo cắn răng nghiến lợi.