Chương 4



Sư Thanh Uyển cứ vậy ngoan ngoan để Sư Thanh Dương dẫn đi, một đường xuyên qua đình đài lâu các, rồi đến chỗ của Sư Thanh Dương cùng Thanh Uyển, ngay lúc sắp đi vào cửa phòng, Sư Thanh Uyển cũng dừng bước chân, giãy tay ra khỏi tay Sư Thanh Dương.

Kỳ thực Sư Thanh Dương nắm cũng không quá chặt, nàng sợ Sư Thanh Uyển dùng quá lực giãy ra dẫn tới tới vết thương tệ hợn. Cảm giác mình rút tay ra nhẹ nhàng đến vậy, Sư Thanh Uyển có chút úc muộn* dẫu môi, thật rồi! Mình rút liền buông tay, Tứ chủ tử sinh khí thật rồi.

[ấm ức + phiền muộn]

Sư Thanh Dương đương nhiên không biết rằng mình đây suy xét đến vậy cư nhiên còn khiến Sư Thanh Uyển hiểu lầm thành thế.

Sư Thanh Dương xoay người lại, bình tĩnh nhìn Sư Thanh Uyển, trên mặt cũng đã không còn nụ cười ôn nhu cùng xán lạn vừa nãy, tựa hồ đang ngẫm nghĩ suy xét gì đó. Có điều biểu tình này còn chưa duy trì được lâu, nhìn người trước mặt từ ban đầu dẫu môi, đến lúc sau chầm chậm sụp mặt xuống, khóe miệng loan hướng xuống, một bộ ai oán, Sư Thanh Dương cảm thấy buồn cười, mình không có khi phụ* nàng nha? Nhưng mà Sư Thanh Dương không có phát hiện mình hơi giương lên khóe môi đã bán đứng tâm tình tốt của mình.

[bắt nạt, ức hϊếp hoặc ăn hϊếp, khi dễ)

Thấy mặt cười của Sư Thanh Dương, Sư Thanh Uyển có chút phát quẫn (quẫn bách), cảm giác gò má lại bắt đầu phát bỏng. Tứ chủ tử sau khi khỏi thương hàn tựa hồ luôn dùng loại ánh mắt này nhìn mình, tựa như trêu chọc lại tựa như sủng nịch, tốc độ tim khiêu động lại bất giác tăng nhanh lên, thật khiến người thẹn muốn trốn khỏi bầu không khí này, thế là liền nói: "Tứ chủ tử, ta về phòng trước đây."

Sư Thanh Uyển nói xong xoay người đã muốn chạy, nhưng Sư Thanh Dương lại tựa hồ biết được suy nghĩ của nàng vậy, rất nhanh liền kéo nàng bước chân đang tính rời xa lại, mở miệng nói: "Cũng được, ta đi cùng ngươi, thuận tiện nhìn xem chỗ thương của ngươi." Nói rồi liền dắt Sư Thanh Uyển đi hướng căn phòng cách vách.

Từng khiến cho Sư Thanh Uyển thích gian phòng ở gần chủ tử nhất, lúc chủ tử để mình ở thì mình vui vẻ, đến thời khắc này bất giác có chút ảo não, đây là lần đầu mình cảm thấy ở nơi gần chủ tử như vậy, lộ trình ngắn đến vậy, khiến mình ngay cả cơ hội phản bác cũng chẳng có liền bị kéo tới phòng.

Trong lúc đó Sư Thanh Dương còn phân phó Sư Thất chuẩn bị nước nóng mang vào.

Gian phòng của Sư Thanh Uyển rất giản đơn, hoàn toàn không giống như một nữ hài tử khuê các, giản đơn một cái giường, một cái bàn mộc tròn, một cái bàn sơ trang mộc mạc, còn có một cái y quỹ không tính lớn. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Thanh Dương bất giác nhíu nhíu mày, quá đơn sơ rồi. Trong đầu không lấy ra được ấn tượng về gian phòng của Uyển Uyển ở kiếp trước là thế nào, sau khi mình mười sáu tuổi tựa hồ ngoài chuyện sinh ý ở ngoài, tâm tư còn lại của mình đều đặt trên người Trác Văn Thiến, không nghĩ tới sinh hoạt của Uyển Uyển cư nhiên như vậy, thầm mắng mình trong tâm. Sau này phải thương Uyển Uyển thật nhiều!

"Tứ chủ tử, nước nóng." Không tới một lúc Sư Thất liền đưa nước nóng tới.

"Để đó đi." Sư Thanh Dương phân phó.

Nghe theo sự phân phó của Sư Thanh Dương để nước nóng xuống, đi tới hơi hơi ngẩng đầu liếc nhìn hai người trong phòng, cũng thuận tiện đóng cửa lại giúp.

Thấy Sư Thất biết nhìn thời như vậy, Sư Thanh Dương âm thầm gật đầu, Sư Thất linh hoạt hơn Sư Cửu luôn chậm nửa nhịp, sau này vẫn nên để Sư Thất bên người là được rồi. Sư Cửu đáng thương hoàn toàn không biết mình cứ vậy bị chủ tử của mình ghét bỏ rồi.

Cũng không nhìn tới người từ khi bắt đầu vào cửa vẫn đứng ngốc ra, Sư Thanh Dương đi tới bên nước nóng, lấy khăn mặt vắt trên chậu ngâm vào nước nóng, phát hiện người kia vẫn đứng ngốc động cái cũng không động, vừa là bất đắc dĩ vừa là buồn cười, liền mở miệng nói: "Uyển Uyển, vừa nãy luận võ ra mồ hôi rồi? Nhanh lau qua đổi y phục, đừng để bị lạnh, rồi còn để ta xem xem thương thế nào rồi."

Nghe như lời Sư Thanh Dương đã nói, Sư Thanh Uyển đi tới chỗ nước nóng, vắt khô khăn mặt, lau lau mặt, khăn mặt nóng hôi hổi lau qua nhất thời cảm thấy thư sảng rất nhiều. Lại để khăn mặt vào nước nóng, đưa tay cởi đai lưng, cởi ngoại y ra, lộ đan y (áo mỏng) bên trong. Đang định tiếp tục cởi đan y ra lau người, Sư Thanh Uyển đột nhiên ngừng tay, xoay người lại. Xém chút nữa thì quên mất Tứ chủ tử còn ở đây!

"Uyển Uyển sao lại không tiếp đi?" Sư Thanh Dương tựa như cười mà không cười nhìn động tác của Sư Thanh Uyển nói: "Chẳng lẽ Uyển Uyển đang muốn ta trợ giúp?" Thấy Sư Thanh Uyển không đáp lời cũng không có động, Sư Thanh Dương liền nói tiếp, còn thiện giải nhân ý* đi đến bên người Sư Thanh Uyển, "Cũng được, vẫn luôn là Uyển Uyển hầu hạ ta, lần này ta đến hầu hạ Uyển Uyển cũng là phải thôi." Đưa tay muốn cởi đan y của Sư Thanh Uyển.

[có thiện ý tự đi lý giải ý của người ~ theo mặt tối là "xuyên tạc ý của người ta"]

"Không... không cần đâu." Thấy Sư Thanh Dương thật đưa tay cởi y phục mình, Sư Thanh Uyển một tay cầm lấy y lĩnh (cổ áo), một tay đã muốn đẩy Sư Thanh Dương ra. Một bộ phụ nữ lương gia thề chết bảo vệ trinh tiết sắp bị khi nhục.

Nếu Sư Thanh Uyển không vì kéo tới chỗ thương mà hít một hơi mà nói, Sư Thanh Dương nhất định sẽ bật cười. Nghe tiếng hít khí, Sư Thanh Dương cũng không quản Sư Thanh Uyển nguyện ý hay không nguyện ý nữa, trực tiếp đưa tay kéo đan y của nàng ra.

Rít...... Sư Thanh Uyển vậy còn không buông tay, Sư Thanh Dương động tác kéo một cái mạnh như vậy, y phục trực tiếp rách ra. Nhìn một phiến da thịt tuyết bạch trước mắt, Sư Thanh Dương thoáng cái ngây ngốc ra. Tuy vừa rồi mình cố ý không lên tiếng là có điểm tâm tư xấu, nhưng này thật nhìn thấy vẫn là bị mỹ cảnh trước mắt làm chấn động.

Hiện tại Sư Thanh Uyển như miêu tả trong thơ vậy,

"Hồ tê phát hạo xỉ,

Song nga tần thúy mi.

Hồng kiểm như khai liên,

Tố phu nhược ngưng chi."

[Hạt bầu xếp (ra) răng trắng,

Đôi mày nhăn mi ngọc.

Mặt hồng như sen nở,

Màu da trắng nõn nà.

Đại khái là thơ tả mỹ nhân nhưng của ai thì mình tìm không ra, mình tự dịch thơ thì tới trình này thôi, thông cảm :P]

Rách toạt nọ nửa che da thịt khiết bạch, cảm giác mông lung giữa che và không che, cái yếm tố sắc che bộ vị dụ người nhất trên người nữ nhân, nơi hơi hơi nhô ra kia, không biết đúng là loại nõn nà vậy không, thật khiến người muốn tìm hiếu tới cùng a...... Sư Thanh Dương lẳng lặng nuốt ngụm nước bọt, cư nhiên cảm thấy có điểm miệng khô lưỡi nóng, dường như cả kiếp trước mình chưa từng có như vậy với Trác Văn Thiến ––– khát khao? Đáng tiếc vai phải một khối thanh sắc (xanh đen).

Ơ? Thanh sắc, so tài luận võ, thụ thương, lúc này toàn bộ ý nghĩ nảy lên trong đầu Sư Thanh Dương không còn nữa, rốt cuộc cũng chú ý tới từng cái từng cái da gà nổi lên trên da thịt Sư Thanh Uyển vì hàn lãnh.

"Uyển Uyển, ngoan, mau mau lau xong mặc y phục vào, đừng để bị lạnh, sau đó ta dùng dược tửu xoa xoa cho ngươi." Nói xong cũng không để Sư Thanh Uyển cự tuyệt liền trực tiếp động tay thoát bỏ phần còn sót lại trên người nàng. Y phục còn dư? Đồ rách? Tiếp đến lấy khăn mặt trong nước nóng ra vắt khô, liền muốn lau lên người Sư Thanh Uyển.

"Ta...... Ta tự làm được...... Thanh...... Tứ chủ tử người xoay người đi." Sư Thanh Uyển bắt lấy khăn mặt Sư Thanh Dương cầm trên tay, lắp ba lắp bắp nói với Sư Thanh Dương. Từ lúc đầu mặt hơi hơi hồng, cổ hồng, hiện tại toàn thên đều hống phấn phấn luôn rồi. Thấy bộ dạng Sư Thanh Uyển nhăn nhó khả ái mang theo vẻ e lệ như vậy, tuy Sư Thanh Dương cảm thấy không thể động tay trợ giúp có phần đáng tiếc, nhưng càng không muốn Sư Thanh Uyển cảm lạnh, cũng sợ mình kìm giữ không được, nên cũng không kiên trì, thành thành thật thật xoay lưng lại. Ngày sau còn dài a, sau này cũng sẽ có cơ hội thôi, không vội.

"Lúc nhỏ Uyển Uyển còn nhất định muốn tắm rửa cùng ta mà! Sao hiện tại ngại vậy chứ?" Tuy không định động tay nữa, nhưng cơ hội trêu ghẹo vài câu ngoài miệng này Sư Thanh Dương cũng không định buông tha. Uyển Uyển đã thủ lễ tiết chủ bộc như vậy, nói chuyện vô vị như vậy, cũng chỉ có mình bất kể mặt mũi buông thân phận, bằng không đại khái cả đời cũng chỉ không có tiến triển như hiện tại vậy. Kiếp trước Uyển Uyễn cũng là vào thời khắc cuối cùng mới nói lời yêu ra khỏi miệng, đó hẳn là loại ẩn nhẫn cỡ nào? Mà mình không có phát hiện một chút nào. Đều do Trác Văn Thiến! Không do nàng ta Uyển Uyển sẽ không chết đi. Thế nhưng làm sao mình lại từ hai mươi tuổi về lại mười sáu tuổi? Kiếp trước mười sáu tuổi mình không phát hiện tâm ý của Uyển Uyển, kiếp này mình mang theo thêm bốn năm ký ức của kiếp trước mới có thể cảm giác được người luôn lẳng lặng ái hộ ở phía sau này. Vòng vòng xoay xoay, Sư Thanh Dương vẫn không biết phải nghĩ sự xuất hiện của Trác Văn Thiến là tốt hay xấu đây... Sư Thanh Dương cảm thấy con mắt có chút chua xót.

Nghe thấy Sư Thanh Dương đưa lưng về phía mình khẩu khí như hoàn khố đệ tử* đùa bỡn phụ nữ lương gia kia, Sư Thanh Uyển càng thêm thẹn, biết rõ Sư Thanh Dương không nhìn thấy, vẫn là trừng nàng một ánh mắt, thật đáng ghét! Đáng tiếc Sư Thanh Dương đưa lưng về phía Sư Thanh Uyển không thể nhìn thấy ánh mắt đó, nếu không nhất định sẽ hô to, đây chính là câu dẫn trắng trợn nha! Nào có người trừng gợi gợi ẩn tình như vậy...... Chỉ tiếc tình ý hàm trú trong cái trừng này, người trừng không tự biết, người bị trừng không nhìn thấy.

[chỉ những nam tử chỉ biết ăn chơi ghẹo gái có tiếng, thường không nghề ngỗng]