Chương 40



"An Cầm thật sao?" Sư Thanh Dương đột nhiên lên tiếng hỏi, phá vỡ bầu không khí kỳ dị trong nháy mắt này.

"Vâng." An Cầm còn có chút không biết nên phản ứng thế nào, đáp đến có chút ngốc lăng.

Sư Thanh Dương mang theo vẻ cười lễ mạo, nói với An Cầm, "Ân, An Cầm ngươi đây đi xuống trước đi, nơi này không cần hầu hạ đâu."

"Nô tỳ đây lui xuống." Nói xong liền lui ra.

Nhìn An Cầm chậm rãi đi xa, Sư Thanh Dương đóng cửa phòng, "Tam tỷ chúng ta vừa ăn vừa nói đi......"

"Ân." Sư Thanh Nhu đáp nhẹ, xoay người đi tới bên bàn ngồi xong, thấy Sư Thanh Uyển còn đứng, liền nói: "Uyển Uyển, lại đây ngồi."

"Nàng chừng nào hết ngại ngùng mới tốt." Sư Thanh Dướng đóng kín cửa, nhìn Sư Thanh Uyển đứng ngốc trêu ghẹo nói.

"Không có......" Đã thiêu hồng mặt, Sư Thanh Uyển khí lên phản bác.

"Được rồi, tiểu Tứ không cho phép khi phụ Uyển Uyển." Buồn cười nhìn Sư Thanh Uyển hồng mặt, Sư Thanh Nhu mở miệng giải vây.

Sư Thanh Dương lôi kéo Sư Thanh Uyển cùng ngồi xuống sau đó đánh giá đồ ăn đầy bàn, chậc chậc mấy tiếng, "Tam tỷ a...... Tư Không Ngọc này thật không tệ!" Cả bàn này phần lớn đều là đồ Tam tỷ thích ăn, còn có một ít là đồ ôn bổ cho mùa đông, Tư Không Ngọc này đối với Tam tỷ cũng thật là có tâm.

"Ân." Sư Thanh Nhu không lãnh không nhiệt ứng một tiếng, sau đó, không có đoạn sau.

Nhìn phản ứng của Sư Thanh Nhu, Sư Thanh Dương sáng tỏ. Quả nhiên như mình nghĩ, cách làm của Tư Không Ngọc khiến Tam tỷ phản cảm rồi. Kim ti điểu lung (Tơ vàng l*иg chim) dù mỹ, cũng không ngăn nổi khát vọng tự do!

"Tam tỷ, vừa nãy ta đã gặp Tư Không Ngọc rồi." Sư Thanh Dương vừa ăn vừa nói, "Hắn nói muốn đi hay ở, coi ý của ngươi." Nói xong liếc nhìn người dừng đũa lại. Tam tỷ quả nhiên không phải không động lòng với Tư Không Ngọc.

"Ngươi thành hôn chuyện lớn như vậy, ta làm tỷ tỷ nhất định phải về." Có chút trào phúng câu câu khóe miệng, thanh âm của Sư Thanh Nhu thanh lãnh, nhưng lộ ra có chút như oán không dễ phát hiện, mở miệng: "Rốt cuộc nàng cũng chán rồi."

Sau đó ba người tĩnh lặng, không nói nữa.

Chuyện cảm tình vốn là người ngoài không cách nào can thiệp được, Sư Thanh Dương nhìn trên mặt Sư Thanh Nhu mang theo chút giải thoát, mang theo chút mất hứng, còn mang theo chút âm u, há há miệng, lại không có tiếng.