Chương 37



"Tiểu thư, khí trời lạnh, đóng cửa chứ?" An Cầm nhìn Sư Thanh Nhu luôn đứng trước cửa sổ động cái cũng không động, đề nghị. Cùng lúc còn khoác thêm phi phong (áo khoác ngoài) cầm trên tay cho Sư Thanh Nhu.

Khí trời lạnh như vậy tiểu thư cứ vậy cả nửa ngày, nếu Vương gia không tới, mà mình cũng không mở miệng, nàng có thể cứ vậy cả ngày đi. Có lúc An Cầm thật không rõ, vì sao tiểu thư cứ luôn đứng như có tâm tư đứng vậy chứ? Còn có một mặt khát vọng thoát khỏi. Rõ ràng Vương gia rất tốt với tiểu thư a......

Mà An Cầm sao có thể hiểu được sầu tư của Sư Thanh Nhu chứ......

Trước khi đi tới cổng vòm của Đông Ly uyển, An Kình dừng bước chân, quay lại nói với hai người: "Chính là nơi này, nô tài sẽ không tiến vào."

"Ân, đã phiền An tổng quản tự thân dẫn đường." Sư Thanh Dương chấp chấp tay với Sư Thanh Dương, biểu thị tạ ý. "Vậy bọn ta vào trước."

An Kình gật gật đầu, có chút muốn nói lại thôi.

"Sư thiếu gia, đợi chút!" Cuối cùng An Kình vẫn thốt lên gọi Sư Thanh Dương đang đi vào uyển lại.

Nghe tiếng gọi của An Kình, Sư Thanh Dương còn chưa đi xa dừng bước, nghi hoặc xoay người lại. Thì phát hiện An Kình tuy gọi các nàng lại, nhưng không có tiến vào uyển như trong dự đoán, suy nghĩ phút chốc, lôi kéo Sư Thanh Uyển lại ra tới cửa uyển.

"An tổng quản?" Sư Thanh Dương nghi hoặc.

"Sư thiếu gia, Đông Ly uyển này nô tài không thể tiến vào." Thấy Sư Thanh Dương nghi hoặc, An Kình giải thích. "Nô tài gọi ngài lại, là muốn nói với người, khuyên nhủ Tam tỷ của người lưu lại đây đi, Vương gia thật rất yêu thích nàng."

"An tổng quản, không thể bởi vì yêu thích của riêng Vương gia, liền mặc kệ ý nguyện của Tam tỷ ta chứ? Nếu như vậy, dù là thật yêu thích cũng dẫn tới Tam tỷ ta phản cảm." Sư Thanh Dương không hiểu tại sao An Kình đột nhiên nói ra lời này, nhưng là Tam tỷ của mình, ít nhiều vẫn là có chút hiểu biết. Tuy Tam tỷ nhìn qua nhu nhược, nhưng thực tế cường thấm vào xương tủy, hơn nữa hướng tới nhất chính là cuộc sống tự do tự tại. Cách làm lần nay của Tư Không Ngọc tương tự như giam lỏng, chỉ có thể được phản cảm cùng chán ghét của Tam tỷ.

An Kình nghe Sư Thanh Dương nói vậy, liền biết không có khả năng khiến hắn khuyên Sư Thanh Nhu rồi. Có chút khổ não nhíu nhíu mày, do dự một lúc, mở miệng nói: "Vốn ta không nên lắm miệng, chuyện của Vương gia ta cũng không nên can dự, nhưng mà Vương gia thật rất yêu thích Tam tiểu thư...... thật đó......"

"Ta nói rồi, không thể vì ý nguyện riêng của Vương gia mà không để ý tới suy nghĩ của Tam tỷ ta." Sư Thanh Dương có chút bất đắc dĩ, trung bộc (người làm trung thành) như vậy, Tư Không Ngọc đối đãi với người cùng là không tệ đi.

Liếc nhìn Sư Thanh Dương, An Kình chậm rãi mở miệng, "Nô tài từ khi bắt đầu theo Vương gia, liền chưa từng thấy Vương gia vui vẻ như vậy, đó đều do Tam tiểu thư mang tới sau khi tới. Ngay cả Đông Ly uyển này, Tam tiểu thư cũng là người đầu tiên được ở ngoài Vương gia. Bình thường ngoài người quét tước theo giờ, Vương gia không cho phép bất kỳ ai đi vào." Dừng dừng lại, nói tiếp: "Có thể ngươi sẽ cảm thấy ta đây đang nói thay chủ tử của mình, nhưng mà Vương gia thật sự rất không dễ chịu, bên ngoài nói tới lại uy phong, nhưng gian truân bên trong có bao người hiểu cho?"

Nghe đến mấy lời này, nói không kinh ngạc là không thể, tầm mắt Sư Thanh Dương quét qua hai chữ "Đông Ly" trên cổng vòm, nhíu nhíu mày, có lúc biết càng nhiều, càng ảnh hưởng trực tiếp nhất tới phán đoán...... Tam tỷ với Tư Không Ngọc rốt cuộc là......

An Kình thấy Sư Thanh Dương tựa hồ có dao động, liền biết nàng tiếp thu lời của mình, không khỏi có chút hân hoan cười lên.

Ánh mắt Sư Thanh Dương đối với An Kình, gằn từng câu từng chữ: "Ta không biết Vương gia có nhiều cái không dễ chịu, cũng không biết Vương gia có yêu thích Tam tỷ ta nhiều, những điều này đối với ta đều không trọng yếu." Dừng dừng lại, ánh mắt mang theo áy náy, "Ta chỉ biết, ta tôn trọng ý nguyện của Tam tỷ." Nói rồi, lại không nhiều lời thêm, dắt Sư Thanh Uyển trực tiếp đi vào uyển.

An Kình ở phía sau không gọi các nàng lại nữa, mà là thở dài thật sâu.