Chương 36



Nghe khẩu khí dò hỏi như vậy của Tư Không Ngọc, Sư Thanh Dương liền biết, người này có thể sẽ không để mình dễ dàng gặp được Tam tỷ của mình đâu.

Có điều nguyên do của mình còn chưa nói, vẫn có cơ hội. Liền mở miệng giải thích: "Thảo dân sắp thành thân, mà từ nhỏ quan hệ thân thiết với các tỷ tỷ, nay muốn báo tin tốt này với Tam tỷ." Nói tới đây dừng dừng lại, hơi hơi cúi đầu, mi mắt phủ xuống, chậm rãi nói: "Lúc sinh thần của Thanh Dương Tam tỷ cũng không hồi phủ......" Ngữ khí lại còn mang theo chút nghẹn ngào, tựa như có ngàn loại ủy khuất, lại không có chỗ nói ra.

Nghe vậy. Tư Không Ngọc nhíu nhíu mày, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại cũng đang âm thầm tán thưởng, tuổi này đã tiến lùi thích nghi như vậy, thật là hiếm thấy. Hơn nữa, một "hắn", muốn thành thân?

"Các ngươi đều lui đi." Tư Không Ngọc xua xua tay, kêu lui bộc nhân hầu hạ ở hai bên, "An Kình, ngươi tới coi cửa đi." Đợi người đều đi rồi, Tư Không Ngọc tiếp tục phân phó với An Kình vẫn đứng phía sau mình.

"Vâng." An Kình theo phân phó lui ra ngoài cửa, tiện tay đóng cửa lại.

"Ngươi thú ai?" Tư Không Ngọc mở miệng hỏi, ngay cả cười nhạt luôn treo bên mép vừa nãy cũng cất đi.

"Vương gia thật ra là muốn hỏi, ai nguyện ý gả cho ta đi?" Sư Thanh Dương nhìn một loạt động tác lúc trước của Tư Không Ngọc, cùng ngữ khí thần thái lúc này, liền biết người này sẽ không hại mình.

"A......" Tư Không Ngọc cười khẽ, lại mang theo trào phúng vô hạn, "Nguyện ý hay không cũng chưa nói tới, ngươi lại dám thú ai chứ?" Lời này không biết là đang hỏi Sư Thanh Dương, hay là đang tự hỏi.

"Kỳ thực, tìm người yêu mình cùng người mình yêu, tương thủ nhất sinh (một đời bên nhau), thật hạnh phúc." Sư Thanh Dương không có đáp lại, mà là cầm tay Sư Thanh Uyển ngồi cạnh mình lên, ánh mắt ôn nhu vô hạn, "Khi ta có thể cho nàng mười dặm hồng trang (đồ đỏ), tại sao lại không chứ?" Lời này tức là trần thuật, cũng là cam kết!

"Thanh Dương......" Sư Thanh Uyển khẽ gọi, trong mắt sóng ánh sáng lập lòe, tràn đầy hạnh phúc không ngăn được.

"Xem ra nàng chính là người ngươi muốn thú rồi." Ngữ khí không phải hỏi, chỉ là trần thuật một sự thực. Đến khi nào mình với người kia mới có thể nồng tình mật ý như vậy? Trường cảnh ôn ninh đường mật trước mắt tựa hồ có chút chói mắt, Tư Không Ngọc hất đầu qua một một bên, thần tình hiện lên có chút lạc mịch, "Ngươi đến, là vì gặp Tam tỷ của ngươi? Còn là muốn mang nàng về?"

Sư Thanh Dương nghe vậy sững sờ, sao nhanh như vậy đã nhả ra rồi? Có điều cư nhiên nàng đã mở miệng, sao mình lại ngu ngốc hỏi tại sao được? Nhưng mà.......

Châm trước ngôn từ một lúc, Sư Thanh Dương đáp lại: "Hôm nay ta tới là để gặp Tam tỷ, thông tri hôn tấn của ta cho nàng. Nhưng nếu Tam tỷ nguyện ý, ta muốn mang nàng về." Nói là cần ý nguyện của Sư Thanh Nhu, nhưng kỳ thực trong lòng đôi bên đều rõ, cái "nguyện ý" này là của ai mới chuẩn.

"A...... Đã lâu vậy chưa về, nàng đương nhiên nguyện ý rồi." Tư Không Ngọc câu câu khóe miệng, vẫn là biểu tình cười nhạt lại mang chút trào phúng như trước.

"An Kình." Tư Không Ngọc cất giọng gọi.

"Có thuộc hạ." An Kình ứng tiếng mà vào.

"Dẫn họ đi Đông Ly uyển." Tư Không Ngọc phân phó.

Thái cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn*. Trong phủ của Tư Không Ngọc này lại có sân viện mệnh danh "Đông Ly"...... Sư Thanh Dương còn chưa kịp nghĩ nhiều, liền lại bị cắt ngang.

[1 câu thơ trong bài thơ tả cảnh thiên nhiên yên ả vắng người, dụng ý mình cùng không rõ, mọi người có thể theo link sau để xem thử: https://lucbich.tumblr.com/post/43475558733/quy-%E1%BA%A9n-nam-s%C6%A1n-h%C3%A1i-c%C3%BAc-gi%E1%BA%ADu-%C4%91%C3%B4ng ]

"Tam tỷ của ngươi ở đó, các ngươi đi nơi đó tìm nàng đi......" Trong giọng nói có chút kiên quyết, cũng có chút chán chường như tự bạo tự khí (tự giận mình). Xua xua tay để các nàng đi, Tư Không Ngọc mệt mỏi nhắm đôi mắt lại, ngoài hơi nhíu nơi giữa đôi mi, sắc mặt vẫn giữ bình tĩnh như trước.

Vừa ra đến trước cửa, Sư Thanh Dương liếc nhìn người nhắm mắt ngồi im trong phòng, vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta dò xét không ra rốt cuộc tâm tình của người đó thế nào, nhưng quanh thân lại có chút khí tức chán chường, chán chường, không nên xuất hiện trên thân một người có thể gọi là con cưng của trời (thiên chi kiêu tử) chứ.

Nàng, có bí mật gì?

Nàng, rốt cuộc có quan hệ thế nào với Tam tỷ?