Sáng sớm hôm sau, ở cửa Sư phủ.
"Đại tỷ?" Sư Thanh Dương nghi hoặc lên tiếng.
Mới vừa ra cửa định đi Nhϊếp Chính vương phủ, đoàn người Sư Thanh Dương vừa lúc gặp phải Sư Thanh Y mới từ trên mã xa xuống. Sư Thanh Dương có chút kỳ quái sao chỉ có mình Sư Thanh Y? Chẳng lẽ còn chưa hòa hảo?
Đạng định mở miệng dò hỏi, liền thấy Sư Thanh Mị tiếp theo xuống mã xa, cười cười, ra miệng liền thành, "Ân, Đại tỷ Nhị tỷ cực khổ rồi, nghỉ ngơi trước đi." Còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "khổ cực", cười cũng có chút đè ép.
Sư Thanh Y nghe vậy ngây ra, nghĩ tới hai đêm cuồng phong đó, nhất thời không có lời.
Cũng còn may không dễ hồng mặt như khi đối mặt với Sư Thanh Mị, bởi vậy mọi người chỉ cảm thấy nàng ngẩn người, lại vẫn là một mặt không có biểu tình. Cũng không hiểu rốt cuộc Sư Thanh Dương là đang nói chuyện chi.......
"Tiểu Tứ đây là ăn không được nho, nên chê nho chua?" Sư Thanh Mị vẫn luôn kiều mị tảng âm khinh khinh nhu nhu từ phía sau Sư Thanh Y truyền tới, ngữ khí không vui không nộ, khinh đạm vân phong, tựa như đang hỏi: ngươi muốn uống Phổ nhị hay Thiết quan âm vậy
(hai loại trà).
"Vậy ra ý của Nhị tỷ là ăn được nho rồi liền bảo nho ngọt chăng!" Sư Thanh Dương hơi híp mắt nhìn cái cổ của Đại tỷ mình lộ ra một điểm hồng ấn, nhưng là nói với Nhị tỷ, chậc, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Nghe đến lời này, Sư Thanh Mị theo tầm mắt của Sư Thanh Dương nhìn sang, cho dù là lão bản ở sau thanh lâu, Sư Thanh Mị cũng không nhịn được mà lúng túng.
Chuyện này biết là một chuyện, nhưng bị người ta tóm được chứng cứ trêu đùa tại trận lại là chuyện khác, huống hồ người trêu đùa kia còn là muội muội ruột của mình!
"Nhị... Nhị tỷ, ngươi sinh bệnh sao? Sao mặt hồng vậy, có cần thỉnh đại phu tới khám không??" Sư Thanh Uyển lo lắng nhìn Sư Thanh Mị, nghi hoặc nói.
Nhất thời tình cảnh vì câu hỏi của Sư Thanh Uyển, mà ngưng kết lại trong nháy mắt......
Lúc này mặt của Sư Thanh Mị vốn có điểm hơi hồng, đã càng thêm phi hồng với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Nhìn ánh mắt Sư Thanh Uyển đơn thuần vô tội mà lại quan tâm, Sư Thanh Mị lần đầu cảm thấy đau đầu vì chuyện ngoài chuyện của Sư Thanh Y.
Nàng phải giải thích với hài tử đơn thuần này thế nào, nàng chỉ là bị Sư Thanh Dương đánh vỡ chuyện tốt*, lúng túng mới thôi.
[Ý chỉ "làm lộ chuyện ra" chứ không phải "phá hư chuyện" đâu]Thấy Sư Thanh Mị ăn quả đắng, Sư Thanh Y đã điều chỉnh xong, tuy cảm thấy khó đối mặt, nhưng không nguyện để người này bị khi phụ, cho dù chỉ "khi phụ" như vậy.
Vì vậy liền lên tiếng phá bỏ không khí lúng túng. Chỉ là thanh âm luôn thanh lãnh lại lộ ra có chút cấp thiết: "Hụ... Tiểu Tứ, thảo luận chuyện của Tam tỷ ngươi đi, chúng ta đi vào nói, chuyện có chút phức tạp! Mị nhi cũng mau vào đi, trời lạnh!"
Nói xong, mặc kệ hai người phía sau, lôi kéo Sư Thanh Mị liền đi vào phòng. Nhìn ngón tay thon dài bạch tích trong tay, cảm giác lòng bàn tay ôn nhuận nhu nhuyễn, lại liên tưởng đến đêm hai người phong cuồng, Sư Thanh Y đi càng nhanh thêm.
Người vẫn luôn lúng túng lúc này đã hồi thần lại, nghi hoặc đánh giá hồng vựng trên mặt Sư Thanh Y, lại nhớ tới vừa rồi người nào đó chuyên chú nhìn tay phải của mình, trong nháy mắt nghĩ ra được nguyên do. Lại ngẩng đầu nhìn biểu tình một bộ thanh lãnh của Sư Thanh Y, ai có thể tưởng tượng người này ở dưới thân mình hầu hạ phong cuồng nhiệt tình.