Tay vòng lấy cổ Sư Thanh Mị, Sư Thanh Y kề cận với nàng, đôi môi lẳng lặng tương thϊếp, không có thâm nhập, lại khiến người rung động mạc danh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ánh mắt Sư Thanh Mị đột nhiên thêm mấy phần tà ác, đối với bộ dạng này của nàng Sư Thanh Y hiểu rõ trong lòng ý tứ là gì, nhưng lại trước một bước dò lưỡi vào miệng nàng, nhìn người mở to mắt vô cùng kinh ngạc kia, mi mắt hơi hơi cong cong, sau đó nhắm mắt lại chủ động hôn thật sâu với Sư Thanh Mị.
Ban đầu ngơ ngẩn ngạc nhiên, sau đó Sư Thanh Mị hồi thần lại, ôm Sư Thanh Y càng thêm chặt hơn, đáp lại cái hôn của nàng, đối với phản ứng như vậy của nàng ấy trong lòng dĩ nhiên rõ rồi, độ cong nơi khóe môi liền càng tăng nhiều.
Cảm giác được không cách nào thở nổi, Sư Thanh Mị buông môi nàng ra, nhìn nàng mở đôi mắt mang theo mê ly, cười lên khe khẽ, vươn lưỡi liếʍ nhẹ khıêυ khí©h bờ môi của nàng, thanh âm nhu mị, mang theo dụ hống
(dụ dỗ + lừa gạt), "Không cần về phủ có được không?"
Trên mặt còn lộ ra phi hồng, cũng không biết bởi vì vừa hôn sâu quá mức kịch liệt hay vì lời nói của Sư Thanh Mị, Sư Thanh Y nhìn ánh mắt của Sư Thanh Mị thì càng có vẻ hơi hờn dỗi.
"Được rồi, ta mở đầu ......" Sư Thanh Mị thấy nàng như vậy, cũng nghĩ không được, cười cười đang định nói chuyện, Sư Thanh Y lại hôn lên môi nàng.
Đây là lần thứ hai trong hôm nay được nàng chủ động hôn lên, trong lòng cực kỳ hân hoan, trong mắt mị của Sư Thanh Mị toàn là ý cười, hôn nhiệt liệt đáp lại nàng, tay cũng không tự chủ chạy khắp những nơi lồi lõm trên thân thể nàng.
"Kêu...... người về...... báo cho tiểu Tứ một tiếng......" Sau khi tách môi, Sư Thanh Y mang theo thở dốc, thanh âm rất yếu, lỗ tai cư nhiên hồng hết, "Bảo......ngày mai chúng ta sẽ về......"
Tay trái rất không thành thực mà xoa nhẹ thịt nhuyễn nơi ngực nữ nhân, Sư Thanh Mị đang định tiếp tục chiếm tiện nghi của nàng, nghe được lời của nàng, lập tức mơ màng, động tác trên tay cũng ngừng lại, chấn kinh đầy mặt.
Đầu chống lên bả vai Sư Thanh Mị, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy một cổ nhiệt khí thẳng tới bốc lên mặt, tuy nói có thể dễ dàng biết được sự kinh ngạc của Sư Thanh Mị, nhưng không có ngẩng đầu nhìn nàng, khe cắn lấy môi dưới, phảng phất như câu mới kia không phải do nàng nói.
Sư Thanh Mị nhắm mắt hít thở sâu mấy cái, sau đó cũng không tiếp tục động tác, mà là nghi hoặc nói: "Thanh Y...... nàng......"
Cho dù đến lúc này, nữ nhân ngay trước mặt này nàng đã từng tuyệt đối hết cách để có được, dùng thanh âm đầy thẹn người dung túng nàng làm chuyện xấu với nàng, Sư Thanh Mị vẫn là cảm thấy tất cả những điều này đều như ở trong mộng vậy, hoặc là tỉnh mộng rồi, tất cả đều biến mất hết.
Phảng phất như có thể cảm giác được do dự cùng chút khủng hoảng trong lòng nàng, Sư Thanh Y lại ngẩng đầu lên, lặng yên nhìn nàng phút chốc, hôn hôn khóe môi nàng, thanh âm nhu thấp, khiến lòng người rung động, "Nếu như ta không nguyện ý...... Đêm qua, ta không đến, cũng sẽ không......" Nói tới đây, Sư Thanh Y đã ngượng không cách nào thêm lời.
Mũi chua xót, rõ ràng thấy rõ chắc chắn trong mắt nàng, vừa rồi còn có chút hoảng hốt, thời khắc này rốt cuộc đã rõ mình được người trước mặt này đồng ý, môi Sư Thanh Mị rung động mấy cái, nhìn bộ dạng nàng thở ra lại hôn lên mình, dùng sức chớp mắt, bức lui nước mắt nơi hốc mắt lúc nào cũng có thể rơi kia, dẫn khóe môi lộ ra dáng cười, tận tâm tận lực đáp lại nàng, mãi tới khi nàng có chút không thể chịu được mà phát ra một tiếng ngâm khẽ.
Buông môi của nàng ra, cúi đầu nhìn nàng thở gấp nằm dưới thân mình, con ngươi của Sư Thanh Mị đột nhiên thâm thúy thêm mấy phần.