Sư Thanh Mị cười cười một cái, cúi người, môi ấm áp hôn một cái lên gò má Sư Thanh Y, nhẹ giọng thủ thỉ bên lỗ tai Sư Thanh Y: "Khẩn trương cái gì? Không phải mới vừa rồi hôn khắp người ta à?"
Cười nhìn người mặt lại trướng hồng, Sư Thanh Mị cười đến phong tình vạn chủng. Cúi đầu nhìn Sư Thanh Y thở dốc dưới thân mình, con ngươi của Sư Thanh Mị đột nhiên thâm thúy mấy phần.
Cản giác trên người không một sợi vải khiến Sư Thanh Y có chút xấu hổ, muốn lôi chăn bên cạnh qua che thân, lại bị hai chân tách ra quỳ gối hai bên người kia ngăn động tác của nàng.
"Mị nhi......" Tay bị nàng bắt được, thân thể khiết bạch cứ vậy mà bạo. Lộ ra trước mắt nàng, Sư Thanh Y nhẹ giọng gọi danh tự của Sư Thanh Mị, gò má một mảnh xích hồng.
Đôi mắt kiều mị ngay cả chớp cũng chẳng chớp một cái, chăm chú nhìn thân người đẹp đẽ dưới thân kia, tầm mắt của Sư Thanh Mị từ gương mặt có chút anh khí kia chậm rãi dời xuống, lướt qua ngực đầy đặn, lướt qua bụng dưới bằng phẳng, vượt qua vòng eo tinh xảo, cuối cùng dừng ở nơi tư mật nhất.
Nhìn nàng mặt một bộ dạng chăm chú nhìn chằm chằm thân thể mình, tâm Sư Thanh Y một trận run rẩy, thân thể một phiến hỏa nhiệt, phảng phất như tầm nhìn của nàng tới đâu, liền như điểm hỏa ở nơi đó.
Sư Thanh Mị cúi đầu xuống, ngậm điểm lồi nơi đỉnh núi tuyết phong cao vυ"t, rất là mê mà nhẹ nhàng mυ"ŧ hai cái, tay phải bắt lấy nơi nhu nhuyễn còn lại mà nhu lộng, ngón tay cái trêu chọc đỉnh điểm từ từ dựng thẳng, nghe tiếng ngâm thanh kiều do động tác của mình mà phát ra trong hơi thở của người nhịn xuống, đầu lưỡi vòng lấy thù du trêu đùa trong miệng.
Chẳng biết từ lúc nào, tay nắm giường đã ôm lấy đầu tùy ý làm bậy nơi ngực mình, Sư Thanh Y cúi đầu nhìn Sư Thanh Mị thần tình chăm chú đầy mặt thậm chí mang theo chút điểm quỳ bái, ánh mắt càng là mê ly mấy phần, "Mị nhi...... Hôn ta......"
Thanh âm mang theo chút thở dốc khiến Sư Thanh Mị thoáng hồi thần, ngẩng đầu nhìn Sư Thanh Y mấy khắc, khóe miệng câu lên hôn một cái lên môi nàng, hai tay phủ trên ngực nàng nhu lộng hai đoàn nhu nhuyễn, ngón tay cái không ngừng ma sát thứ nho nhỏ dĩ nhiên đã dựng thẳng.
"Ân......" Trong mũi tràn ra một tiếng rêи ɾỉ nhuyễn miên, Sư Thanh Y nhắm mắt lại, lưỡi câu triền lẫn nhau, triền miên, phảng phất như muốn làm nhau ngạt thở.