Chương 21



"Đại tỷ, ta cùng Uyển Uyển sẽ không vào đâu, người nói chuyện với Nhị tỷ đi." Lúc sắp tới cửa, Sư Thanh Dương mở miệng nói với Sư Thanh Y.

"Không được, các ngươi cùng vào đi, nếu không vậy mai truyền ra nói không hay về Nhị tỷ ngươi." Sư Thanh Y lắc đầu.

Nghe Sư Thanh Y nói vậy, Sư Thanh Dương phản ứng lại. Nếu như lúc này mình đi rồi, dưới lầu cũng đều thấy, vậy không phải ngày mai toàn thành đều biết hoa khôi của Hồng Tụ chiêu – Hồng Mị cuối cùng bị cho ngủ cùng với một nữ nhân sao? Nhưng là ấn ở trên đầu mình...... Sư Thanh Dương đành chịu, cũng chỉ đành cùng đi vào.

Nha hoàn dẫn tới cửa liền nói: "Ba vị tự vào đi thôi, Hồng Mị cô nương đang ở bên trong." Nói xong giúp các nàng mở cửa ra, sau khi đợi các nàng đóng cửa lại, thì lui ra.

"Mị nhi......" Vừa nhìn thấy Sư Thanh Mị, Sư Thanh Y gọi.

Nhưng đáp lại chỉ là Sư Thanh Mị trực tiếp xoay người đi vào nội thất.

Sư Thanh Y vội vàng đuổi theo.

Sư Thanh Dương nhìn nhìn hai người trước sau đi vào, khẩu khí than thở, lôi kéo Sư Thanh Uyển nằm xuống nhuyển tháp.

"Uyển Uyển a...... Hôm nay khả năng chúng ta phải ngủ ở đây." Sư Thanh Dương chơi đùa tay của Sư Thanh Uyển trong tay mình, nói.

"Đại chủ tử cùng Nhị chủ tử cãi nhau sao?" Sư Thanh Uyển có chút không rõ tình huống hiện tại.

"A......Cãi nhau đã hết rồi." Sư Thanh Dương nói xong có chút mệt mỏi muốn ngủ, "Uyển Uyển, chúng ta trước tiên nghỉ ngơi đi, đã chạy ngoài đường cả ngày rồi, ân?"

"Được." Nói xong liền kéo chăn mỏng trên tháp đắp cho cả hai.

Nội thất.

Sư Thanh Y nhìn người đi thẳng tới cạnh bàn, vẫn biếng nhác ngồi dựa như ngày thường vậy - Sư Thanh Mị, vẫn là một thân hồng y quen thuộc đó. Đôi mắt nhìn không chớp, tựa hồ vì bù đắp tư niệm lúc không thấy.

"Sao Đại tỷ cũng tới?" Không giống như bình thường gọi mình là Đại tỷ lúc hờn dỗi kia, nhu mị tảng âm mang theo tính kế. Lần này là một loại cảm giác rất bình tĩnh, tựa hồ các nàng chỉ là quan hệ tỷ muội, đơn giản vậy thôi. Nhưng sao lại khiến mình có chút cảm giác thất lạc vậy. Thất lạc? Sư Thanh Y cười cười tự giễu, này còn không phải do mình tự tìm tới?

Sư Thanh Y không đáp lại ngay, vừa nãy cất tiếng ở đại sảnh, cùng nói nhỏ với tiểu Tứ các nàng đều là mình vẫn luôn khống chế hô hấp dồn dập của mình, mới không khiến người ta phát hiện ra dị dạng, cũng là sợ tiểu Tứ các nàng lo lắng. Hiện tại chân chính thấy được người mình tâm tâm niệm niệm, liền nhẹ lòng xuống, trái lại vì lúc trước vội vàng chạy tới, mà khí tức tự loạn kia lại có điểm áp ức không kìm được.

Hít sâu mấy hơi, muốn nhanh chóng điều tiết lại hô hấp của mình. Nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, muốn hóa giải cảm giác nóng rực nơi cổ họng. Đợi cảm thấy gần như có thể mở miệng, Sư Thanh Y đáp lại: "Làm sao......" Mới mở đầu, Sư Thanh Y liền phát hiện thanh âm của mình cư nhiên thô khàn, vội vàng dừng lại, lại nuốt mấy ngụm nước bọt.

"Uống bôi nước đi......" Thanh âm lộ ra chút quan tâm không dễ phát giác được, Sư Thanh Mị cũng cảm thấy mình tựa hồ có chút vô dụng, sao chỉ mới như vậy mình đã đau lòng nàng rồi?

Rơi vào mắt chính là một tay nhỏ bạch ngọc, trên tay bưng một bôi trà, đưa tới phía bàn bên mình, tầm mắt của Sư Thanh Y theo ngón tay, cánh tay, vai, mãi cho tới trên mặt người kia, thấy lo lắng ẩn ẩn che giấu không được. Người này, tựa hồ vĩnh viễn cũng không thể thật sự khí lên với mình, mà mình cũng như vậy không phải sao?

Sư Thanh Y ngồi xuống băng ghế, nâng bôi trà lên, uống sạch một hơi, tiếp đến đặt bôi tử trước mặt người đối diện, sau đó lẳng lặng nhìn nàng.

Ân......? Đây là ý gì? Còn muốn một bôi nữa? Sư Thanh Mị có chút nghi hoặc, ngẩng đầu, đập vào mắt lại là ánh mắt ngậm cười của người kia, bên trong là tình cảm không chút che giấu. Thế mà lúc này mới một ngày không thấy, thế nào lại nghĩ thông suốt rồi?

Kỳ thực hôm nay bán đấu giá đêm đầu này chính là Sư Thanh Mị ra một chiêu ngoan kỳ (con cờ tàn nhẫn) muốn bức bách Sư Thanh Y. Nàng đã sớm an bài người vào lúc thích hợp thông tri tin tức này cho Sư Thanh Y, không nghĩ tới vừa lúc lại bị Sư Thanh Dương các nàng trùng hợp biết được. Mới đầu còn có chút bực tiểu Tứ làm loạn kế hoạch của mình, không nghĩ tới kết quả cuối cùng vẫn khiến mình mãn ý.

Nhìn nhau một hồi, phát hiện người kia cũng không có ý định lên tiếng, Sư Thanh Mị bỏ ánh mắt đối diện qua một bên, lỗ tai lại bắt đầu hơi hơi phiếm hồng. Cũng không nói gì, cầm lấy ấm trà giúp nàng rót một bôi trà.

Nhìn bôi trà lại đầy, Sư Thanh Y đưa tay bưng lại, lại uống sạch một hơi, sau đó lại đặt về lại. Trong lúc đó ánh mắt cũng không dời đi dù là nửa khắc, tất nhiên cũng chú ý thấy người đối diện vì bị mình nhìn chăm chú mà có chút mất tự nhiên.

Nhìn bôi không lại đặt trước mặt mình, Sư Thanh Mị trợn to đôi mắt mỹ, trong mắt đã có chút ý bực. Động tác lớn lại đổ đầy bôi tử, nặng nề thả ấm trà xuống. Nếu còn dám nữa...... Cau cau mũi, hừ nhẹ một tiếng.

Lại uống sạch trà trong một hớp, Sư Thanh Y không tiếp tục để bôi tử trước mặt người đối diện nữa, tính khí người này mình rõ mà, có lần nữa thì sợ là thẹn quá thành nộ đi?

"A......" Nghe thấy thanh âm, Sư Thanh Y mới phát hiện mình cư nhiên đã khẽ cười thành tiếng rồi. Mà người đối diện kia một đôi mắt mỹ đã mơ hồ có hỏa hoa nhảy lên.

Nhịn cười, Sư Thanh Y mở miệng nói: "Mị nhi, ta đã hai ngày không ngủ rồi...... Chúng ta...... trước tiên ngủ một lúc, có được không?" Ba bôi trà qua đi, rốt cuộc cổ họng dễ chịu, cuối cùng mở miệng không thanh cạn như trước nhưng thanh âm có chút trầm thấp, mà ngữ khí nói về sau cư nhiên mang theo ủy khuất.

Lúc này Sư Thanh Mị cũng phát hiện mệt mỏi nơi mi gian người kia che giấu không được, bực nộ trong lòng vừa nãy đã không để tâm tới nữa, lúc này nhìn kỹ lại, phát hiện vành mắt này sao mà hắc vậy chứ?

"Ngươi mấy ngày không ngủ rồi?" Sư Thanh Mị không phát hiện ngữ khí của mình đã hoàn toàn nhuyễn, người cũng đứng dậy đi về phía người kia.

"Hôm nay không ngủ nữa, là đã ba ngày rồi." Thấy Sư Thanh Mị tới gần mình, Sư Thanh Y thấy cơ hội chuẩn trực tiếp áp đảo người kia ngồi lên đùi mình, tay ôm chặt lấy eo nàng, đầu còn tự phát gối lên vai người kia.

Nhìn người luôn luôn ổn trọng, có lúc còn có chút ngốc lăng, Đại tỷ của mình, hiện tại lại như một hài đồng tát kiều với mình, Sư Thanh Mị không biết trong lòng tuôn ra một cổ tư vị đường mật. Đưa tay vuốt ve đầu người kia, thấp giọng mở miệng: "Được, ngủ thôi."