Nhìn tới người một thân hồng y kia, ngay cả bước đi đều yêu nhiêu như vậy, tuy chỉ là một lúc liền lại về sau đài, nhưng là Sư Thanh Dương có thể xác định, đó chính là Nhị tỷ của mình. Sư Thanh Dương hiện tại rất muốn nắm lấy Nhị tỷ của mình lay tỉnh nàng! Đang sinh khí cũng không thể xung động vậy a, nếu hôm nay mình không trùng hợp đi vào, này phải kết cục thế nào? Cũng khó trách không tìm được người, đợi ở chỗ này, ai có thể ngờ tới?
"Đây chính là Hồng Mị thứ thiệt a, vừa nãy mọi người cũng nhìn rõ rồi, hồng sa trên khuôn mặt đó, ngày hôm nay ai đấu thắng, thì có thể bỏ xuống nga......" Tú bà kia tìm người tới làm chủ trì cũng rất biết điều động không khí, hắn vừa nói xong, bản thân cũng vì nhìn thấy thân ảnh của Hồng Mị mà người kích động càng thêm kích động, không ngừng thúc giục bắt đầu.
"Giá mở đầu là một ngàn lượng, sau khi đấu thắng phải cấp rõ tại chỗ, chúng ta nơi này cũng không thể ký số
(mua nợ) nga. Hiện tại bắt đầu." Chủ trì nói. Vừa dứt lời, đã có người kêu lên.
"Một ngàn năm trăm lượng." Một nam tử mặt cẩm phục nói.
"Hai ngàn lượng!" Một tên mặc tơ lụa mùa đông còn không quên vung vẫy chiết phiến giả phong nhã.
"Hai ngàn năm trăm lượng." Nam tử cẩm phục nói tiếp.
"Ba ngàn lượng." Tay vẫy phiến không ngừng.
"Bốn ngàn lượng!" Nam tử cẩm phục nghiến răng.
"Năm ngàn lượng." Vẫy phiến tiếp tục.
"Hừ!" Nam tử cẩm phục không tiếp tục thêm nữa, hừ một tiếng ngồi xuống.
Này vừa mở trận chính là khó thuốc súng tràn ngập, Sư Thanh Dương cực kỳ bội phục mị lực của Nhị tỷ nhà mình. Nhìn về cửa thang lầu, Đại tỷ nhà mình còn chưa tới, không khỏi có chút sốt ruột, cứ vậy một lúc, đã đến chín ngàn lượng rồi.
"Chín ngàn lượng còn có ai thêm không? Không ai thêm Chương lão gia đây phải đoạt được hoa khôi rồi......" Chủ trì cười đáp, nhìn người ngồi phía dưới đều là một mặt không cam lòng, nhưng là thiếu ngân lượng có thể làm sao đây!
"Chín ngàn lượng lần một."
Chương Khâu còn là nhìn xung quanh, đó đều là ánh mắt tiện mộ đố kỵ, cười đến con mắt đều híp.
"Chín ngàn lượng lần hai."
"Chín ngàn năm trăm lượng." Sư Thanh Dương lên tiếng. Trên người không có ngân tử cũng phải kéo a!
"Nha...... Vị thiếu gia này ra chín ngàn năm trăm lượng, Chương lão gia còn muốn thêm nữa chứ?" Chủ trì hỏi người một mặt đắc ý lúc này đã có điểm vặn vẹo.
"Thêm, chín ngàn bảy trăm lượng!" Chương Khâu nghiến răng!
"Sao lần này chỉ thêm hai trăm lượng, chậc, cũng chỉ có vậy thôi!" Bên cạnh có người nhân hạnh tai nhạc họa*, nói, Chương Khâu khí tới mặt đều tái.
[Cười trên sự đau khổ của người khác]"Một vạn lượng." Sư Thanh Dương nhàn nhạt nói tiếp. Người khác không biết Sư Thanh Dương khẩn trương, Sư Thanh Uyển hoàn toàn cảm nhận được, người này cầm tay mình lại không ngừng nắm chặt.
Vừa nãy ban đầu người chủ trì kia đã nói qua, đấu thắng phải đưa rõ ngay, mình lần này trên người còn chẳng lấy đâu ra được một ngàn lượng ngân phiếu? Sư Thanh Dương lẳng lặng cầu khẩn Đại tỷ của mình mau tới.
"Hoàng kim, một vạn lượng hoàng kim!" Đột nhiên nơi cửa thang lầu ra một thanh âm.
Nhìn thấy người chậm rãi đi tới, Sư Thanh Dương thở hắc ra một hơi. Đại tỷ này, rốt cuộc đã tới.
Kỳ thực Sư Thanh Y đã đuổi tới rất nhanh, nhưng là từ chỗ Sư Thất nghe được tình huống khiến nàng sốt ruột nhưng không thể không vội vàng mang đủ ngân phiếu, tính tình này của Nhị muội mình nổi lên, lúc sau không có bạc sẽ là phiền toái!
"Ân? Vị công tử này ra một vạn lượng!" Chủ trì có chút ngây ngốc.
"Đây không phải là Đại tiểu thư Sư gia sao?" Có người nhận thức đã thiết thiết tư ngữ
(xì xào bàn tán): "Sao cũng tới chứ?"
"Ta thay đệ đệ của ta ra một vạn lượng hoàng kim." Sư Thanh Y hoàn toàn không nhìn tới những tiếng nghị luận kia, vừa đi về phía Sư Thanh Dương vừa thanh lãnh nói.
"Được rồi! Vị công tử đây một vạn lượng hoàng kim, còn có ai thêm không?" Lúc này chủ trì cũng chỉ thuận miệng hỏi xem, đây cơ hồ là giá trên trời rồi còn có người thêm nổi?
Rất nhanh lặp lại ba lần, tuyên bố Sư Thanh Dương đấu thắng, được mời đến khuê phòng của Hồng Mị ở lầu ba.
Trong ánh mắt tiện mộ đố kỵ của mọi người, ba người Sư Thanh Dương cùng nhau hướng lên lầu ba.