Vốn tâm tình cấp thiết, nhưng khi đến cửa viện của mình, Sư Thanh Y trái lại thu bước chân lại, tay vịn viên thạch vòm cửa, bởi vì vừa rồi bước đi quá nhanh, hơi thở hổn hển, vị tanh ở nơi sâu trong cuống họng nổi lên.
Nói là tới tìm Mị nhi nói chuyện, nhưng là nên nói chuyện gì? Thái độ hôm qua của mình khẳng định làm tổn thương nàng, nhưng nếu không như vậy, mình lại nên làm thế nào?
Từ nhỏ, trong nhà không có nam tử, phụ thân đã là thân thể đau bệnh. Mình cảm thấy mình là Đại tỷ, nên bảo vệ các muội muội, thế là bắt đầu theo phụ thân kinh thương, lúc đó sinh ý còn chưa được như mặt trời giữa trưa như hiện tại vậy đâu. Nàng cảm thấy các muội muội còn nhỏ, liền bảo hộ các nàng, không nở để các nàng có nửa điểm ủy khuất cùng tổn thương. Nhưng là quên mất chính mình khi đó cũng chỉ là một hài đồng mười hai.
Tam muội, Tứ muội khi đó còn nhỏ, đều do nhũ mẫu chăm, mà Mị nhi cũng là khi đó bắt đầu kề cận mình, mãi tới về sau nói muốn chuyển đến ở cùng mình, nói nàng là một người nhút nhát, mà mình cũng không quan trọng, liền định xuống như vậy.
Khi đó mới vừa tiếp nhận chuyện thương phô, mỗi đêm cơ hồ đều phải xem trướng bản tới rất khuya, tự mình nghĩ mau chóng trưởng thành, thời gian phụ thân có thể cho mình không còn nhiều nữa. Cứ vậy tự nhiên coi thường thân thể mình, mà Mị nhi mỗi đêm vừa tới thời gian nhất định sẽ ôm gối đầu đáng thương hề hề nhìn mình, nói sợ hãi...... Sau đó lôi kéo mình cùng ngủ, hiện tại nghĩ lại là sợ mình chịu tới quá muộn đi...... Rõ ràng khi đó cũng mới mười tuổi.
Cũng là vì cùng Mị nhi khá thân cận, tuy mình cũng rất thương Tam muội Tứ muội, nhưng đối với nàng luôn là đặc biệt. Mọi chuyện vì nàng mà nghĩ, chuyện gì cũng ưu tiên nàng, chỉ cần là chuyện có liên quan tới nàng, mình đều phế tận tâm tư
(nghĩ làm hết sức). Nhìn nàng ở dưới từng lần lại từng lần mình tinh tâm an bài, hài lòng lộ ra mặt cười, đó chính là chuyện thỏa mãn nhất. Bất tri bất giác, thế nào mới có thể cho nàng điều tốt nhất, thế nào mới khiến nàng khoái nhạc nhất, trở thành một loại phương thức ái hộ theo thói quen.
Nhưng là mãi tới khi mình bắt đầu mặc nam trang trở đi, tất cả thay đổi.
Lần đó vì theo phụ thân cùng đi bàn thảo một lần đại sinh ý, nhưng người kia thật nữ sắc
(dê gái), một lần trước liền có chút động tay động chân với mình, nhưng cũng sẽ quá không chừng mực, phụ thân khí tới muốn phất y tụ bỏ đi, là mình áp nộ hỏa của phụ thân xuống, bởi vì hiểu được vô dụng, người kia sau lưng có Quan gia. Nhưng lần đó cũng khiến mình hiểu rõ, thế đạo đối với nữ nhân, mãi luôn không công bình. Kỳ thực đổi nam trang mình cũng không chút ý tứ che giấu tính biệt của mình, chỉ là một thân y phục này có lúc càng có thể khiến người loại bớt tâm tư, chỉ là vì thuận tiện.
Sau này không bao lâu, phụ thân đúng là vẫn bị chết bệnh, nếu không phải không yên lòng bốn nữ nhi, khả năng ngay cả bốn năm cũng gắng không nổi.
Sinh ý nọ cuối cùng rất thành công. Về sau mình dùng chút thủ đoạn khiến người kia khuynh gia bại sản, đó cũng là mình dùng thủ đoạn không quang minh gì để báo thù một người ---- mặc dù chỉ là thiên nộ
(~ giận chó đánh mèo), vì mình Mị nhi nói muốn mở thanh lâu!
Muốn phản đối, những luôn kiều sủng khiến mình không quen, nhưng không quản đối trong lòng mình khó chịu, khẩu khí muộn* trong tâm đó là vì cái gì? Còn nữa, Mị nhi nói rất có lý, sự phản đối của mình có chút không có chỗ trú chân.
[chỉ cảm giác bực bội, khó chịu pha chút buồn phiền, thường là cảm giác khó tả thành lời]Bề ngoài Sư gia phú dụ
(giàu), nghĩ muốn chân chính dừng chân, là cần một chút lực lượng ngầm.
Từ cổ chí kim, thanh lâu luôn là nơi tin tức truyền thông nhanh nhất. Cô nương mỹ mạo thỉnh thoảng thổi gió bên tai, liền có thể có được một ít tin tức bí ẩn. Mà, thực sắc tính dã*. Mà triều đình quan viên có bao nhiêu người có thể cự tuyệt được mỹ tửu mỹ sắc? Trong ôn nhu hương có bao nhiêu người có thể kìm giữ được?
[thích ăn và sắc đẹp là cái tính ai cũng có, cái tính nguyên thủy rồi ~ Mình đoán vậy]Sở dĩ vậy thanh lâu vẫn là mở ra, khi đó Sư gia đã không phải là Sư gia của bốn năm trước, tiền đã có thể thuận tiện các loại, hiện tại cần cũng chỉ là quyền, một ít quyền lực bảo hộ mình.
Khi đó Mị nhi làm vậy, cũng vì mình đi...... Muốn bảo hộ mình, mà không phải là người cứ trốn sau mình. Nàng, cần mình thương tiếc a!
Củ kết càng nặng, chỉ lo nàng chịu khổ bị thương, sợ kia chỉ có một đinh nửa điểm cũng không nỡ. Nàng hiện tại muốn đi đó là một bụi cây phủ kín gai, không cho phép có nửa phần sai lầm, nhìn không thấy bờ không đường về.
Nhưng là, nàng muốn đi, mình không nên bồi nàng sao? Thà rằng chọc nàng không cao hứng cũng muốn như vậy sao? Kỳ thực nếu mình không cùng một chỗ với nàng, lẽ nào sao này thật cam lòng gả nàng ra ngoài, để nàng thuộc về người khác, người kia sẽ như mình ái hộ nàng? Dù như vậy...... mình cũng không muốn buông tay!
Hít vào mấy hơi thật sâu, trái tim kia nhảy cực mạnh cực nhanh, ngày càng không chịu khống chế. Ngẩng đầu, nhìn tiểu viện xa xa nơi nàng không thể quen thuộc hơn, không biết thời khắc này nàng ấy đang làm gì.
Trong lòng có quyết định, lại ngẩng đầu, một bước bước vào tiểu viện kia, kiên định không do dự nữa.
Đi tới trước phòng, đẩy cửa mà vào, tỏng phòng không có một bóng người, không thể lập tức tìm thấy Sư Thanh Mị, khiến nàng thất vọng một trận, đi tới trước cửa sổ, trên bàn nhỏ bày ra bồn cây cảnh nhỏ có chút không có tinh thần, tựa hồ đã mấy ngày không được tước nước, bởi vậy có thể tưởng tượng ra tâm tình của vị chủ nhân vẫn luôn tinh tâm tu hộ
(chăm sóc và bảo vệ) nó.
Nhíu nhíu mi, Sư Thanh Y ngồi xuống cạnh bàn.
Thời gian trôi qua từng chút, tiểu viện an tĩnh khiến người ta ngạt thở, người trốn tránh cũng nên thưởng thức chờ đợi cay đắng, thật thật tình tình lĩnh hội đau thương mà mình mang đến cho người trong lòng.
Tự trách, ảo não, tâm lại càng thêm kiên quyết.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa viện có động tĩnh, Sư Thanh Y vội vàng đứng dậy, xuyên qua cửa sổ nhỏ, phát hiện ban ngày mình ngồi ngốc cư nhiên đã tối, mà người đến cũng không phải người mình tâm tâm niệm niệm.
Người kia, rốt cuộc đi đâu rồi?