Chương 14

Sư Thanh Dương đi rồi, trong phòng liền chỉ còn lại hai người Sư Thanh Y cùng Sư Thanh Mị.

Sư Thanh Mị lại khôi phục tư thế ngồi dựa biếng nhác, đôi mắt tựa cười mà không cười nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cúi đầu, tận lực bỏ qua tầm mắt có chút hỏa nhiệt bên cạnh, bưng bôi tử lên, nhấp ngụm trà, phổ nhị lâu năm cay đắng tràn đầy khoang miệng, bởi vì tư thế cúi đầu, nên người ta có chút không thấy rõ biểu tình của nàng.

"Ta đi thư phòng trước đây, hôm nay còn có chút chuyện chưa xử lý." Sư Thanh Y có chút không biết làm sao, người luôn luôn nói nhiều đột nhiên không mở miệng, so với định lực của mình luôn luôn giữ được bình tĩnh nhưng lần này lại có điểm như ngồi trên thảm châm.

"......"Sư Thanh Mị vẫn bảo trì động tác lúc đầu.

"Ngươi...... Vậy ta đi trước đây." Chần chờ một lúc, Sư Thanh Y đứng dậy, đi về phía cửa.

Sư Thanh Y từng bước một đi về phía cửa, bước chân chầm chậm, tựa hồ mỗi một bước đều trải qua suy ngẫm sau đó mới bước. Đến cửa, đẩy cửa ra, dừng lại, muốn quay đầu lại nhìn người nọ phản ứng thế nào, nhưng là, sợ vừa quay đầu lại chính mình sẽ không nhẫn tâm bỏ lại nàng cứ ở một mình như vậy, do dự chốc lát, lại nhấc chân, vượt qua ngưỡng cửa, bước nhanh rời đi.

Nàng không biết, ở sau lưng nàng Sư Thanh Mị vẫn luôn duy trì tư thế nửa dựa vào mép bàn cứ vậy nhìn động tác của nàng, không lên tiếng, không ngăn cản, cũng không giữ lại. Ánh sáng trong mắt lại từng chút tối sầm xuống, tiếp đến lại cười lên, cười đến thân thể đều run rẩy, cười đến chảy ra lệ, cuối cùng tiếng cười không nhịn được trở thành nghẹn ngào. Tê tâm liệt phế.

Một đêm đó, Sư Thanh Y ngồi ngốc ở thư phòng cả đêm.

Một đêm đó, Sư Thanh Y dọn về sân viện đơn độc mà bắt đầu từ lúc nhỏ đã không ở qua.

Một đêm đó, Sư Thanh Y còn chưa nghĩ thông suốt quyết định của mình có chính xác hay không, thì phát hiện đã không có cơ hội đổi ý.

Sau một đêm đó, Hồng Mị biến mất hồi lâu lại xuất hiện ở Hồng Tụ chiêu.

Ngày tiếp theo, sáng sớm Sư Thanh Dương đã phân phó Sư tổng quản phái người đi thăm dò tin tức của Sư Thanh Nhu, tiếp đến liền dẫn Sư Thanh Uyển cùng nhau đi tuần một lượt các thương phô.

Sau khi bận rộn cả buổi sáng, đoàn người Sư Thanh Dương lại về Sư phủ, định dùng bữa trưa với Sư Thanh Y các nàng, sau đó thuận tiện nói ra một chút suy nghĩ của hôm nay. Lúc nàng kéo theo Sư Thanh Uyển đến cơm nước đã tốt nhất*, nhưng trong sảnh ăn bầu không khí lại có chút kỳ quái.

[ý là lúc cơm canh mới ra, ăn là ngon nhất, được nhất]

Đại tỷ cùng Nhị tỷ đây là làm sao?

Sư Thanh Y một mặt không giấu được uể oải, mà Sư Thanh Mị có vẻ cũng như lúc hòa bình vậy, vẫn biếng nhác dựa vào mép bàn, thế nhưng ở đây có Đại tỷ mà Nhị tỷ lại không tới dựa vào, mà là ngồi đối diện, chỉ mỗi chuyện này đã là chuyện rất kỳ quái, Sư Thanh Dương nghi hoặc.

Đột nhiên cảm giác tay mình được nắm chặt, Sư Thanh Dương quay đầu lại nhìn, phái hiện Sư Thanh Uyển ở phía sau có chút khẩn trương nhìn mình, xem ra người này suy nghĩ nhiều a, sao Đại tỷ Nhị tỷ có thể vì mình mang Sư Thanh Uyển cùng tới mà không bình thường. Mỉm cười động viên nàng: "Không có chuyện gì, đừng nghĩ nhiều." Tiếp đến hỏi hai vị tỷ tỷ của mình: "Đại tỷ Nhị tỷ, các người làm sao vậy? Cũng đừng dọa tới Uyển Uyển chứ."

"Nào, Uyển Uyển lại đây......" Không để ý tới câu hỏi của Sư Thanh Dương, Sư Thanh Mị giơ tay kia lên vẫy vẫy tay với Sư Thanh Uyển.

"Nhị, Nhị chủ tử......" Hoàn toàn không hiểu Sư Thanh Mị muốn gì, Sư Thanh Uyển theo bản năng núp sau lưng Sư Thanh Dương.

"Nhị tỷ, chớ nên trêu Uyển Uyển." Sư Thanh Dương cau mi, ngữ khí bất giác mang theo chút nghiêm túc. Nhị tỷ mình từ nhỏ đã thích trêu chọc mình, hiện tại cũng vậy với Uyển Uyển.

"Tiểu Tứ, nàng là Nhị tỷ của ngươi." Sư Thanh Y lên tiếng, lời nói mang theo cảnh cáo.

"Đại tỷ, ngươi chính là quá sủng Nhị tỷ rồi." Sư Thanh Dương bĩu bĩu môi.

Sư Thanh Y nghe lời nói, trên mặt lóe qua một tia không tự nhiên. Không tự nhiên liếc nhìn Sư Thanh Mị, lại phát hiện người ta cũng không có biểu thị đặc biệt gì, tựa hồ mới vừa bị nói không phải mình vậy, hoàn hoàn một bộ không liên quan tới mình, lúng túng đổi mặt, nói: "Ngồi xuống dùng bữa đi." Tiếp đến phân phó hạ nhên lấy thêm một bộ bát đũa tới.

Trong lúc đó, Sư Thanh Dương cùng Sư Thanh Y thảo luận chút chuyện sinh ý, cũng chiếu cố Sư Thanh Uyển, sợ nàng quá câu nệ.

"Đại tỷ, Nhị tỷ, ta muốn thú Uyển Uyển." Sau khi ăn xong, bốn người cùng phẩm thanh trà, tiêu hóa bụng đồ ăn vừa nãy, Sư Thanh Dương đột nhiên mở miệng nói, hoàn toàn không có chút dạo trước.

"Phụt......" Trong miệng Sư Thanh Y có một ngụm trà cứ vậy phun ra ngoài, "Hụ hụ hụ...... Tiểu Tứ, ngươi nói cái gì?"

"Ta muốn cưới Uyển Uyển." Sư Thanh Dương lại nhàn nhạt mở miệng.

Sư Thanh Mị buông trà trong tay mình xuống, liếc mình Sư Thanh Y còn đang ho khan, nhẫn nại tới giúp nàng vỗ vỗ xung động, nói với Sư Thanh Dương: "Tiểu Tứ, ngươi có biết, ngươi là......" Đoạn tiếp của câu nói không nói ra, nhưng tất cả đều hiểu.

"Hụ hụ...... Uyển Uyển, ngươi nói thế nào?" Sư Thanh Y thật vất vả thở ra hơi, hỏi một người trong cuộc khác, tiếp đến lại tiếp tục ho lên, tên tiểu Tứ này thật đúng là biết chọn lúc nói, một ngụm trà này khiến mình quá sức.

"Nàng hẳn là không phản đối đi." Sư Thanh Dương nói, tiếp đến hỏi Sư Thanh Uyển: "Uyển Uyển có muốn gả cho ta hay không?"

"......"

"Uyển Uyển?" Sư Thanh Dương gọi.

"Gả cho ngươi?" Sư Thanh Uyển tựa hồ có chút nghi hoặc.

"Đúng! Gả cho ta. Không nguyện ý?" Sư Thanh Dương đáp lại, một mặt cười xán lạn thu lại, lộ ra vẻ mặt có chút dè dặt.

Sao lại không nguyện chứ. Chính người mình tâm tâm niệm niệm nói muốn thú mình, ai lại có thể cự tuyệt được đây?

"Được."

Vừa nghe Sư Thanh Uyển đáp ứng, Sư Thanh Dương buông ra lo lắng trong lòng, tiếp đến đưa tay ôm người vào l*иg ngực mình, người này cuối cùng cũng đã hoàn toàn thuộc về mình rồi.

Thấy Sư Thanh Y cùng Sư Thanh Mị còn đang ở, Sư Thanh Uyển giãy dụa ra, nhưng là cảm nhiểm sự khoái nhạc của Sư Thanh Dương, cuối cùng vẫn là đưa tay ôm lại ở eo người kia.

"Hụ Hụ!" Thấy Sư Thanh Dương hơi kéo ra cự ly với Sư Thanh Uyển, nhưng tiếp theo lại hôn xuống, Sư Thanh Y lên tiếng đề tỉnh, mình vẫn còn ở đây mà.

Nghe thấy thanh âm của Sư Thanh Y, Sư Thanh Uyển đẩy Sư Thanh Dương ra, trên mặt hồng như sung huyết. Sư Thanh Dương cười gượng mấy cái, cũng có chút ngại.

"Uyển Uyển, lại đây." Đổi vị trí nhưng vẫn biếng nhác dựa người, Sư Thanh Mị mở miệng kêu, đôi mắt luôn mang theo tia mị khí lúc này tràn ngập chăm chú cùng nghiêm túc.