Đoàn người của Sư Thanh Dương mới vừa bước vào cửa lớn của Hồng Tụ chiêu, một tú bà ăn mặc trang điểm chiêu triển
(lộng lẫy) lắc eo tiến tới nghênh đón.
"Hôm nay công tử đến thật đúng lúc, hôm nay thế mà là ngày tứ mỹ theo lệ cùng lên đài mỗi tháng, bỏ lỡ ngày này thì phải chờ tới tháng sau lận!" Tú bà vẫy tay lụa thϊếp tới gần Sư Thanh Dương: "Công tử cần tìm một vị trí tốt? Còn là nói tìm cô nương bồi tiếp?"
Sư Thanh Dương lúc tú bà nhìn tới thì bất động thanh sắc lui về sau nửa bước, tránh được nàng ta thϊếp lên người, mở miệng nói: "Cho ta vị trí tốt là được, cô nương tạm thời không cần."
Sư Thanh Dương lẳng lặng nhìn người tựa như tú bà bình thường, trong lòng âm thầm gật đầu. Quả nhiên là người Nhị tỷ mang ra ngoài, thấy mình mang theo nữ quyến đi vào cư nhiên biểu hiện ra không chút kinh ngạc hay hiếu kỳ nào.
"Được nha ~" Trong miệng đáp lời, nhưng tú bà không chút ý tứ dẫn đường nào.
Sư Thanh Dương nháy mắt với Sư Thất đứng một bên, Sư Thất hiểu ý, từ trong ngực móc ra mấy tờ ngân phiếu đưa tới. Vừa bắt được ngân phiếu, tú bà cười đến mắt híp không thấy được.
"Thanh Thu, mãu dẫn vị công tử này tới gian phòng đối diện vũ đài ở lầu hai." Tú bà xoay người kêu to, tiếp đến lại xoay người nói: "Công tử hôm nay vận khí thật đúng là không tệ, đối diện vũ đài chỉ có hai gian phòng, hôm nay ngài tới sớm, nếu như chậm thì không có đâu!"
"Vậy thì tạ tạ rồi." Sư Thanh Dương biết nghe lời phải. Tiếp theo liền dẫn Sư Thanh Uyển cùng Sư Thất lên lầu hai.
Trước khi vào cửa liếc mắt phòng cách vách, ngoài cửa cư nhiên đứng hai người, như môn thần, thân thể thẳng tắp, mặt không biểu tình, tuy mặc là y vật phổ thông*, nhưng vừa nhìn cũng biết là người được huấn luyện. Làm bộ lơ đãng nhìn lướt qua bên hông họ, nếu như nhìn không lầm, những người này đều là đại nội thị vệ, người ở trong kia không phải hoàng thân thì cũng là quốc thích. Cước bộ không dừng, Sư Thanh Dương cũng không nhìn nữa, liền tiến vào gian phòng. Ở chỗ này gặp phải hoàng thân quốc thích cũng không kỳ quái, chỉ là sẽ là ai đây? Phân phó Sư Thất ở ngoại đường xong, tiếp đến liền dẫn Sư Thanh Uyển vào nội thất. Tiểu tư
(gã sai vặt) đưa nước trà cùng ít đồ nhắm lên, nhanh chóng lại lui xuống.
[thứ mà người thường hay dùng, ai cũng biết gọi là phổ thông. Thường có tính phố biến và không đắt đỏ]"Cũng thật là chỉ túy kim mê
(xa hoa trụy lạc)......." Đứng trong nội thất chuyên biệt quan thưởng cửa sổ, Sư Thanh Dương nhìn tràng cảnh dâʍ ɭσạи thối nát dưới lầu, nhếch miệng lên một độ cong, nhạo báng đến, "Cũng là sinh ý tốt ngày ngày của nơi này."
Cái cửa quan thưởng chuyên biệt này rất có đặc điểm, đóng cửa liền có thể ngăn cách thanh âm bên ngoài, hình thành một không gian tư mật. Mà cho dù mở cửa ra cũng còn có một màn liêm, liêm chế tác rất xảo diệu, từ bên trong có thể nhìn cảnh tượng bên ngoài rất rõ, mà từ ngoài nhìn không được chút gì bên trong. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn, cũng có thể thu liêm đi, bên cạnh có một sợi dây thừng, kéo cái là được thôi.
"Tứ chú tử, người yêu thích nơi này?" Từ khi đi vào vẫn luôn không lên tiếng, Sư Thanh Uyển nhỏ giọng hỏi. Từ khi tiến vào nơi này, mình liền cảm giác rất không tự tại, lầu một những nam nhân say rượu kia làm đủ loại sửu thái
(trò hề), thực khiến người ta rất ghê tởm. Nhưng sao Tứ chủ tử lại giương lên khóe miệng?
"Ân? Cái gì?" Nhìn ngoài cửa sổ Sư Thanh Dương nhất thời không nghe rõ Sư Thanh Uyển nói gì, quay đầu lại hỏi.
"Không có gì." Lời vừa ra khỏi miệng Sư Thanh Uyển liền hối hận rồi, lời này khiến người ta cảm giác mình bụng dạ hẹp hòi, Tứ chủ tử là tới nhìn sản nghiệm trong tay mình sau này mà thôi, mình không nên như thế.
"Ân." Sư Thanh Dương cũng không tiếp tục truy vấn, bởi vì tiết mục đêm nay bắt đầu rồi, lôi kéo Sư Thanh Uyển cùng đi đến bên cửa sổ, ở đó còn có một nhuyễn tháp bày đối diện vũ đài, tự mình lên trước, tiếp đến liền cũng kéo Sư Thanh Uyển lên ôm vào lòng đồng thời dựa tới, đợi tiết mục bắt đầu.
Sư Thanh Uyển đối với tư thế này có chút xấu hổ, giãy giụa chút, thấy Sư Thanh Dương không chịu thả người, vậy cũng đành hồng mặt ngoan ngoãn ngồi.
Chỉ một lúc liền có mấy người lên tứ phương trên đài dùng bạch sa
(lụa) bao lấy tứ phía, ẩn ẩn hiện hiện có thể thấy được có hai người ở trong.
Lúc này phóng thanh da^ʍ ngữ khi nãy đột nhiên đều đã an tĩnh lại, người ở lầu một không có tư cách nhìn tới lầu hai, tuy nhiên từng người từng người rướn cái cổ lên hy vọng có thể nhòm ngó một cái. Đây chính là một tháng mới có một lần a! Hơn nữa mỗi tháng vẫn luôn khác nhau. Chỉ hận ngân tử trong túi mình không đủ, trên lầuu hai kia phải cả ngàn lượng luôn a...... Kỳ thực lúc nãy Sư Thanh Dương kêu Sư Thất đưa vài tờ ngân phiếu cho tú bà kia cũng đều là mức ngàn lượng, nếu không sao lại có thể có vị trí quan thưởng tuyệt hảo như vậy? Đây cũng là tiêu kim quật*, lực hấp dẫn của Hồng Tụ chiêu. Đáng tiếc hoa khôi kia ----- Sư Thanh Mị còn nằm ở Sư gia, nếu không không biết lại là cảnh tượng thế nào nữa.
[đại khái là cách thu được nhiều lợi nhất]Vừa rồi ở lầu hai cũng đã ngồi đầy sảnh đường, đặc biệt mấy gian phòng quý tân cũng đều đã có người. Những người ở ngoài kia chỉ đủ tư cách có cái ghế cùng bôi trà mà rôm rôm rả rả, đã có người không chờ được nữa muốn coi biểu diễn. Đợi sau khi mai cùng nhạc khí trúc cầm ở phương đài hai bên ngồi xuống xong, tiểu tư vui ha hả chạy xuống đi gửi thư tín, lão gia đã chờ tới không nhịn được.
Sau đó, đăng lung
(đèn l*иg) trong viện đồng loạt bị tắt, trong nháy mắt rơi vào bóng tối.
Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn đài bị bạch sa vây ở trong. Nương theo tiếng nhạc, bên trong sáng lên hỏa quang, hỏa quang kia từ tinh hỏa nhỏ nhoi, sau đó chậm rãi phóng lớn.
Quang phát ra, bóng hình cũng theo đi ra.
Đó là bóng hình hai nữ nhân, tóc dài phi tán, một nữ nhân trong đó dùng tay gảy tóc người kia, động tác này dường như gảy huyền
(dây đàn) trong tâm người vậy.
Cằm tiêm tế, cổ thon dài, bờ vai viên nhuận, còn có bộ ngực đầy đặn, eo thủy xà
(rắn nước) như nhu nhuyển vô cốt, mông vểnh, chân dài...... Tiếng nhạc vừa đúng hạ chậm xuống.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm trên đài, ngay cả mắt cũng không nỡ chớp, tựa hồ chớp mắt nhiều một cái đều là lãng phí.
Tiếp theo tiếng nhạc đột nhiên kịch liệt, mà hai nữ nhân bắt đầu vũ lộng như thủy xà vậy, eo mảnh mai như sóng nước, mông vểnh lắc lư xoay vòng chậm rãi ngồi xuống, lúc áp đến thấp nhất mọi người hít vào một hơi.
Bóng hình chầm chậm hợp lại cùng nhau, hai nữ nhân thϊếp một chỗ. Xác nàng từ hai con thủy xà đã biến thành triền miên một chỗ, thân thể quấn chặt cùng một nơi, tựa hồ thành một sợi dây thừng, làm thế nào cũng không mở ra được.
Một nữ nhân nhẹ vuốt nữ nhân kia, đôi tay ngó sen như xà bò lên thân thể của người kia, dọc theo cột sống của nàng, từng chút bò xuống, qua qua lưng bằng phẳng, bò tới nơi lõm vào của eo, bò đến mông sung mãn phong nhiêu. Mà tay của người kia dùng sức xoa nơi đầy đặn của nàng, từ trong bóng hình có thể nhìn thấy đoàn nhu nhuyển kia bị niết thành cách loại hình trạng thế nào, thiên biến vạn hóa, đó là rõ ràng xác thực nhuyễn, tay nữ tử ấn xuống, hoặc là gảy lên, nắm lấy hoặc thả ra, nó đều biến hóa theo. Trên bóng hình nhìn thấy rõ nét đỉnh tiểu thù du* nhuyễn thả ra, mà chúng đã thành thục, là lúc để hái.
[một loại quả, ai yêu thích thực vật muốn tìm hiểu xin thỉnh GG đại nhân]Một nữ tử khác dùng môi ép nó xuống. Nàng quỳ dưới người, hơi mở môi mỏng, duỗi đầu lưỡi ra, vòng quanh thù du một vòng, lướt qua vị đạo của nó, sau đó há mồm cắn xuống.
Một sát kia
(một thời gian rất ngắn), nghe thấy bên trong thán tức như rêи ɾỉ. Nhạc ngừng, lúc này đã không cần nhạc khí tham dự.
Cô gái kia ngửa đầu, từ trong họng phát sinh thanh âm du duyệt
(sung sướиɠ) thứ nhất. Thanh âm này là khói báo chiến tranh bắt đầu, là kèn lệnh trời cao xông tới. Sau đó, nàng liền không áp ức du duyệt của nàng nữa. Nàng rêи ɾỉ, không ngừng rêи ɾỉ. Nàng ngửa đầu, ôm chặt lấy cái đầu tham lam kia vào ngực. Nàng kia hóa thành trĩ tử
(con nít), tham lam mυ"ŧ lấy trấp của nàng.
Đang nhìn miệng khô lưỡi nóng, từng người mãnh liệt uống rượu.
Sư Thanh Uyển trừng lớn mắt, ngây ngốc nhìn một màn kia, kịch này là Thanh Xà gặp Bạch Xà, sóng nước lưu chuyển, loạn vũ một mạch.
Có không ít người nhìn đến huyết khí dâng lên, tị huyết
(máu mũi) bắn ra, chảy lên người huyết hồng một mảng. Tiếp theo liền bị hạ nhân mang xuống.
Trên vũ đài vẫn còn tiếp tục, nhưng Sư Thanh Uyển đã không thể tiếp tục xem, nàng phi hồng đầy mặt xoay đầu, trong mắt bất giác lộ ra tia mị ý, nhưng lại có chút thuần chân mộng mê. Không hiểu được a? Sao thân thể lại cảm thấy khô nóng như vậy?
Sư Thanh Dương cúi đầu nhìn Sư Thanh Uyển sắc mặt phi hồng ánh mắt hàm mị, bất giác nuốt nước bọt, vô thức nắm chặt lấy cánh tay nàng. Tự mình chọn đi Hồng Tụ chiêu hôm nay, cũng không nghĩ tới sẽ thấy như thế vừa ra, Uyển Uyển không hiểu hiện tại là cảm giác gì, nhưng mình thì biết.
Trên vũ đài vẫn còn tiếp tục, nhưng hai người lại không quan tâm nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[May là hai mẻ ngưng nhìn kịp chứ không là mình phải bỏ truyện nhập viện gồi (TT^TT)Chưa đủ gọi là H á hả? Thì coi như H xé nháp đi, để trẻ em bất kể dậy thì hay chưa đi nữa biết đường né, trẻ em nhớ lấy nhá =]]]