Chương 8: Phủ Vệ Quốc Công

Chương 8: Phủ Vệ Quốc Công

Sáng sớm hôm sau, Hạ di nương dẫn theo nha đầu vội vã ra cửa.

Khi Tư Cầm đến báo, Tô Ly chỉ mỉm cười.

Chắc là đến đòi nợ.

Tư Cầm không rõ nguyên do, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Mặc Họa và Tri Thư đang trang điểm cho Tô Ly.

"Không cần phí sức, có trang điểm cũng không đẹp." Tô Ly bình thản nói.

Tưởng rằng tiểu thư lại đau lòng, Tư Cầm đau lòng nói: "Tiểu thư..."

"Ta không sao, hôm nay ta muốn đến phủ của ngoại tổ phụ, mặc bộ quần áo mà cữu mẫu tặng ta đi."

Nàng quả thật không đau lòng, vết sẹo trên mặt nàng sớm muộn gì cũng lành.

Hạ Thị vội vàng chạy tới tửu lâu, quen thuộc lên lầu hai, đẩy cửa phòng bao ra.

"Ca ca, ngươi vội vã tìm ta đến làm gì? Trong thư cũng nói không rõ ràng." Hạ hị oán giận nói.

Hạ Giang thấy bà ta tiến vào, vội vàng đứng dậy, lo lắng nói: "Muội muội, đã xảy ra chuyện rồi! Lần này muội phải cứu ta!"

Hạ di nương vừa rồi còn lo lắng sốt ruột, bây giờ lại không nhanh không chậm đi tới trước bàn ngồi xuống, rót cho mình chén trà.

Hạ Giang đoạt lấy chén của bà ta, nói: "Cô nãi nãi của ta ơi, muội còn có tâm tư uống trà! Nước chảy đến sắp ngập cả cổ rồi! Đại tiểu thư nhà muội cũng không biết phát điên gì mà hôm qua lại đi đến Túy Tiên Cư tra sổ sách."

Hạ di nương lấy khăn tay lau nước trà trên tay, nói: "Ta còn tưởng chuyện gì? Nó kiểm tra sổ sách thì cứ để nó kiểm tra đi, ngay cả mẫu thân của nó Vệ Thù cũng nhìn không ra vấn đề, ta không tin nó còn có thể tra ra được!"

Hạ Giang thấy bà ta vẫn giữ thái độ vân đạm phong khinh, đột nhiên lớn tiếng nói: "Cái gì tra mà không ra, nó đã tra sổ sách rõ ràng rồi, còn ra hạn cho ta trong vòng ba ngày giao ra mấy chục vạn cân lương thực!"

"Cái gì!"

Hạ hị nhất thời ngồi không yên, đứng bật dậy.

"Làm sao có thể? Con ngốc kia còn có thể có bản lĩnh như thế này sao?"

Hạ Giang tức giận nói: "Sao lại không có khả năng? Ta còn có thể lừa muội sao? Giờ ta cố gắng gom góp cũng chỉ hơn mười vạn lượng bạc, muội mau cho ta bốn mươi vạn lượng."

Hạ Thị thét chói tai: "Bốn mươi vạn! Ta nào có bốn mươi vạn! Bốn vạn cũng không có!"

Hạ Giang trầm mặt nói: "Hạ Thanh Sơn, muội nói chuyện phải có lương tâm! Hai năm nay ta tặng bạc cho muội cũng không chỉ bốn mươi vạn! Muội không lấy ra, chẳng lẽ là muốn chờ vị phu nhân nhà muội kia đi báo quan? Hừ! Cho dù ta có phải ngồi tù thì muội cũng không thoát đc tội."

Hạ Thị nghe xong lời này, vội vàng mềm giọng nói: "Ca ca, chúng ta chính là huynh muội ruột, ta có tiền còn có thể không giúp huynh sao? Chẳng phải là chỗ muội không có nhiều tiền như thế sao?"

Sắc mặt của Hạ Giang cuối cùng cũng tốt hơn một chút, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Không muốn những chuyện mà muội làm kia bị muội phu biết thì hãy ngoan ngoãn bỏ tiền ra! Ta cũng không phải người có lòng dạ hiểm độc, bốn mươi vạn không có, ba mươi vạn thì phải có chứ? Muội nghĩ lại đi, ta phải ngồi đại lao, muội cũng sẽ không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, phụ thân và mẫu thân cũng sẽ có dính dáng với muội, muội có lợi hay không?"

Hạ Thị cúi đầu suy nghĩ một lát, cắn răng, nói: "Ta trở về gom góp."

Hạ Giang nói: "Phải nhanh! Hôm nay nhất định phải gom đủ bạc! Ngày mai ta còn phải đi mua lương thực!"

Hạ Thị không kiên nhẫn nói: "Biết rồi biết rồi!"

Tô Ly thông báo cho Tô mẫu một tiếng, rồi dẫn Tư Cầm và Tri Thư ra ngoài.

Trước khi ra cửa, Tô Ly dùng lý do Ngọc Kỳ quỳ bị thương ở đầu gối để nàng ta lại trong phủ, để Mặc Họa lại để mắt đến nàng ta.

Xe ngựa di chuyển cả một đường, hai khắc sau, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.

"Tiểu thư, đã tới phủ Quốc Công." Giọng nói của phu xe truyền đến.

Hai tỳ nữ vén rèm xe lên, xuống xe ngựa.

Xoay người cẩn thận đỡ Tô Ly xuống xe.

Tô Ly xuống xe thì đứng lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy ngoài tường viện tử được sơn màu đỏ, liễu xanh rủ xuống, trên cửa lớn sơn son treo tấm biển "Phủ Vệ Quốc Công."

"Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, cữu cữu, cữu mẫu, còn có biểu ca biểu tỷ, kiếp trước là ta ngốc, tin lầm kẻ gian, làm hại các người chết thê thảm như thế, xin lỗi..."

Đúng lúc nàng đang suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn chuyện cũ, câu hỏi của người gác cổng cắt đứt suy nghĩ của nàng.

"Các ngươi là ai?"

Tri Thư tiến lên nói: "Các ngươi là người mới tới? Biểu tiểu thư cũng không nhận ra?"

Người gác cổng nhất thời kinh ngạc nói: "A a! Thì ra là biểu tiểu thư. Tiểu nhân có mắt như mù, xin biểu tiểu thư thứ tội."

Cô nãi nãi xuất giá, chỉ có một nữ.

Vừa nói tới biểu tiểu thư, đương nhiên chính là vị thiên kim một năm nay rất ít khi lộ diện của thượng thư đại nhân.

Tô Ly cười nhạt: "Không trách các ngươi, ta đã hơn một năm không đến phủ Quốc Công rồi."

Nói xong bèn dẫn theo hai nha đầu vào cửa.

Mới đi vào, đã đυ.ng phải Quốc công phu nhân đang bước nhanh tới.

"Là Ly Nhi tới sao?"

Khóe mắt Tô Ly cay xè, khàn khàn gọi: "Ngoại tổ mẫu!"

Tiến lên đỡ lấy ngoại tổ phụ với tóc hoa râm, trong lòng Tô Ly tràn đầy sư tự trách.

Kiếp trước từ khi mình bị hủy dung cho đến lúc chết, nàng cũng chưa từng gặp qua ngoại tổ mẫu.

Ngoại tổ phụ trước mắt già hơn trong trí nhớ.

Quốc công phu nhân nắm chặt tay Tô Ly, môi hơi run rẩy.

"Ly Nhi, thật sự là Ly Nhi của ta!"

Nữ nhi là tâm can của mẫu thân, vậy cháu gái sẽ là con ngươi của tổ mẫu!

"Ngoại tổ mẫu vẫn muốn đi thăm ngươi, đáng tiếc hai chân này của ta không đi được! Đi được một chút lại đau như bị kim đâm." Quốc công phu nhân đấm nhẹ vào hai chân của mình.

Tô Ly vội vàng che tay bà ấy lại, ngăn cản: "Ngoại tổ phụ, trước kia là Ly Nhi sống khép mình lại, sau này Ly Nhi sẽ đến thăm người thường xuyên."

Nói xong cùng nha đầu đỡ bà ấy đi về phía chính sảnh.

Vừa ngồi xuống, các nha đầu đã nhanh chóng mang trà và điểm tâm lên.

Quốc công phu nhân đẩy điểm tâm tới trước mặt nàng nói: "Ly Nhi, ngoại tổ mẫu nhớ rõ ngươi thích ăn bánh dứa nhất, ngươi mau ăn!"

Đang lúc Tô Ly đang muốn nói chuyện thì một giọng nói sang sảng truyền đến.

"Nghe hạ nhân nói, Ly Nhi đã tới?"

Trong lúc nói chuyện, một người phụ nữ xinh đẹp chừng ba mươi tuổi tiến vào chính sảnh, phía sau còn có một thiếu nữ mặc lam y đi theo sau.

Tô Ly đứng dậy, cúi người hành lễ: "Cữu mẫu, biểu tỷ."

Vương Thị tiến lên nắm tay nàng nói: "Đứa trẻ ngoan, ngươi đã lâu không tới, đáng tiếc ngoại tổ phụ cùng cữu cữu ngươi đều đi làm việc rồi, nếu bọn họ biết ngươi tới, không biết sẽ cao hứng biết bao."

Lam y thiếu nữ lạnh lùng nói: "Muội ta nào còn nhớ rõ còn có ngoại tổ gia!"

Vương Thị quay đầu trừng mắt nhìn nữ nhi một cái, mắng: "Dao Nhi, nói gì vậy! Mau xin lỗi biểu muội của con đi!"

Tô Ly cười nói: "Cữu mẫu đừng giận biểu tỷ, tỷ ấy nói đúng, một năm nay Ly Nhi thật sự rất kỳ cục."

Sau đó lại nhìn về phía nữ tử mặc lam y nói: "Ta biết biểu tỷ là đang nhớ ta."

Vệ Nguyên Dao lạnh lùng nói: "Phi! Ta không nhớ muội!"

Nàng ấy đi đến nhà cô cô, biểu muội này đều để người ngăn nàng ấy ở ngoài viện tử, không cho nàng ấy đi vào thăm nàng, nhưng thứ muội kia của nàng lại nghênh ngang đi vào!

Tô Ly tiến lên kéo tay nàng ấy lắc lắc: "Biểu tỷ là người tốt, tỷ tha thứ cho muội muội đi, muội muội cũng bị người ta châm ngòi ly gián, gần đây mới nghĩ thông suốt. Nếu biểu tỷ vẫn tức giận, vậy tỷ đánh ta đi!"

Nói xong bèn cầm lấy tay nàng ấy vung lên mặt mình.

Vệ Nguyên Dao hoảng sợ, vội vàng thu tay lại, kiêu ngạo nói: "Được rồi được rồi, thật sự là sợ muội rồi! Muội vẫn đeo khăn che mặt làm cái gì? Một vết thương nhỏ đã có thể biến thành muội thành người khác, quả thực không giống nữ nhi của cô cô!"

Phủ Vệ Quốc Công đời đời tòng quân, ngay cả nữ nhi cũng tự có theo một cỗ anh khí.

Vệ Nguyên Dao không nhìn nổi biểu muội nhà mình sợ hãi rụt rè như thế.

Thấy nữ nhi lại bắt đầu không giữ miệng, Vương Thị quát lớn: "Dao Nhi!"

Quốc công phu nhân cười nói: "Được rồi được rồi, mấy đứa tiểu tỷ muội chơi đùa, con để ý thế làm gì?"

Vương Thị gật đầu nói: "Mẫu thân nói đúng, chỉ là Dao Nhi ngoan cố, Ly Nhi điềm đạm nho nhã như thế, con sợ nó bị khi dễ."

Tô Ly cười nói: "Cữu mẫu yên tâm đi, biểu tỷ sẽ không bắt nạt ta! Tỷ ấy thương con còn không kịp."

Kiếp trước nàng đối với nàng ấy lạnh lùng như vậy, cuối cùng còn làm hại nàng ấy ra đi không được lành lặn như vậy, biểu tỷ lại còn cầu xin Tô Duyệt qua cho nàng vào những giây phút cuối cùng của đời mình.

Vệ Nguyên Dao cười nhạo nói: "Ai thương muội! Không biết xấu hổ!"