Chương 6: Ăn cây táo rào cây sung

Editor: Quinny

Đợi Tô mẫu đi ra ngoài, Tô Ly đứng dậy cầm lấy dược liệu mình mua về, đi ra khỏi phòng.

“Canh giữ trong viện tử, đừng cho người ngoài vào.”

Nói xong những lời này với mấy nha đầu nàng bèn đi vào phòng.

Ngọc Kỳ vươn cổ nhìn vào bên trong, nói: "Đại tiểu thư làm cái gì vậy?”

Tư Cầm lạnh lùng nói: "Chuyện không nên hỏi thì đường hỏi.”

Gần đây càng ngày càng thấy Ngọc Kỳ này phiền phức, mỗi ngày đều ở trước mặt tiểu thư nói tốt cho Tây Uyển, ngày nào cũng không làm việc, chỉ biết lợi dụng sơ hở tìm kiếm cơ hội được tranh sủng.

Ngọc Kỳ bĩu môi, nói: "Tư Cầm, ngươi đây là có ý gì? Ta chỉ tò mò hỏi một chút làm sao chứ?”

Tư Cầm cười lạnh một tiếng không trả lời.

Ngọc Kỳ thấy nàng ấy không nói lời nào, càng cảm thấy mình có lý.

“Tư Cầm, ngươi sẽ không cho rằng đại tiểu thư cho ngươi đi theo ra ngoài một chuyến, ngươi có thể thay thế ta chứ? Nói cho ngươi biết, đừng có mơ! Đại tiểu thư không cách xa tađược!”

Mặc Họa và Tri Thư vội vàng tới khuyên giải.

“Các ngươi làm sao vậy? Tất cả mọi người là vì tốt cho tiểu thư, cũng không nên cãi nhau.”

“Đúng vậy, nhỏ giọng một chút đi, làm phiền đến tiểu thư không tốt đâu.”

Ngọc Kỳ nổi điên: "Còn không phải Tư Cầm ghen tị ta được đại tiểu thư sủng ái, nói chuyện âm dương quái khí như vậy...”

“Ầm ĩ cái gì!”

Mấy người đang ầm ĩ, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, giọng nói lạnh như băng của Tô Ly truyền đến.

“Tiểu...... tiểu thư.”

Mấy nha đầu lập tức ngậm miệng.

Tô Ly nhìn Tư Cầm nói: "Tư Cầm, ngươi nói đi.”

“Làm phiền tiểu thư, Tư Cầm tự biết mình sai, nô tỳ cúi đầu nhận tội.”

Ngọc Kỳ sợ nàng ấy cáo trạng, vì thế mở miệng nói trước: "Đại tiểu thư, Tư Cầm tỷ tỷ có thể là bất mãn với nô tỳ, nô tỳ chỉ quan tâm tiểu thư, hỏi một câu, Tư Cầm tỷ tỷ đã quát nạt nô tỳ.”

Bộ dáng kia, hiển nhiên rất giống vị nhị tiểu thư Tây Uyển kia.

Tô Ly nhìn Tư Cầm một cái nói: "Tư Cầm, là như vậy sao?”

Tư Cầm ngẩng đầu nói: "Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi.”

Tô Ly bật cười, cô bé ngốc này.

“Đại tiểu thư, người đừng trách Tư Cầm tỷ tỷ, tỷ ấy nhất định là bởi vì tiểu thư hôm nay dẫntỷ ấy ra cửa, nhất thời đắc ý, mới trách cứ nô tỳ.” Ngọc Kỳ đáng thương nhìn Tô Ly nói.

Thì ra Tô Ly chưa bao giờ cảm thấy Ngọc Kỳ khiến người ta chán ghét như vậy.

“Ra ngoài sân viện tử quỳ hai canh giờ.” Tô Ly hạ mắt nhẹ nhàng nói.

Ngọc Kỳ đắc ý nhìn Tư Cầm, nói: "Tư Cầm tỷ tỷ, tỷ không nghe tiểu thư nói sao? Tiểu thư bảo tỷ đi quỳ hai canh giờ.”

Ngoài sân nhiều hạ nhân lui tới như vậy, thật mất mặt quá đi!

Tô Ly đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngọc Kỳ, lạnh lùng nói: "Người ta nói là ngươi!”

Ngọc Kỳ nhất thời không hiểu được.

“Cái...... Cái gì?”

Tô Ly lạnh lùng nói: "Còn cần ta lặp lại một lần nữa?”

Ngọc Kỳ không dám tin, nói: "Đại tiểu thư, tại sao? Rõ ràng là Tư Cầm làm sai chuyện!”

Tô Ly cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi không sai? Tùy ý hỏi thăm chuyện của chủ tử, vu cáo nàng ấy, miệng lưỡi sinh sự, ngươi không sai? Chủ tử chưa hỏi ngươi, ngươi lại tùy ý xen vào, ngươi không sai? Mà lại nói, chủ tử phạt hạn nhân, còn cần phải có lý do sao?”

Ngọc Kỳ sắc mặt trắng bệch, trước kia nàng ta ở trước mặt đại tiểu thư này luôn nói chuyệntuỳ ý, đại tiểu thư cũng cho tới bây giờ chưa từng truy cứu qua, hôm nay làm sao vậy?

Tô Ly nhìn nàng ta, lạnh lùng mở miệng lần nữa: "Sao? Ngươi còn muốn nói gì không? Có phải muốn ta giao khế ước bán thân của ngươi cho nha bà, đuổi ngươi đi tìm chủ nhà khác?”

***牙婆 Nha bà: Người chuyên buôn bán nô ɭệ trong thời phong kiến

Ngọc Kỳ vội vàng nói: "Nô tỳ sai rồi! Nô tỳ đi quỳ! Quỳ đến khi đại tiểu thư hài lòng mới thôi!”

Nói xong bèn xoay người ra khỏi viện tử, quỳ ở trước cửa.

Tô Ly nhìn Tư Cầm nói: "Tư Cầm, ngươi biết sai chưa?”

“Tiểu thư, Tư Cầm biết sai, Tư Cầm đi quỳ ngay.” Tư Cầm nói xong muốn đi ra ngoài việntywr.

Tô Ly bất đắc dĩ nói: "Quay lại!”

Tư Cầm dừng bước, quay đầu nhìn nàng, nghi hoặc nói: "Tiểu thư?”

“Ngươi biết ngươi sai ở chỗ nào không?”

Tư Cầm nghĩ nghĩ, nói: "Sai ở chỗ không nên tranh cãi, quấy rầy tiểu thư.”

Tô Ly thở dài trong lòng: "Ba người các ngươi nghe cho kỹ, nha đầu mà ra tin tưởng cũng chỉ có ba người các ngươi, người của ta, không được yếu đuối! Không làm sai, mặc kệ đối phương là ai cũng không được nhận sai, nghe rõ chưa?”

“Vâng!”

“Hiểu rồi!”

Tô Ly nhìn Tư Cầm hỏi: "Bây giờ ngươi có biết mình sai ở chỗ nào chưa?”

Nha đầu này, kiếp trước theo nàng gả vào Triệu phủ.

Bị tên súc sinh Triệu Hoài An kia chà đạp, Tô Duyệt còn nói là nàng ấy câu dẫn tên đó.

Kiếp trước nàng cứ vậy mà tin, trong lòng oán hận nha đầu này, cũng xa lánh nàng ấy.

Không nghĩ tới cuối cùng nha đầu này lại xả thân làm trộm, trộm chìa khóa phòng củi tới cứu nàng.

Đáng tiếc bị hai tên chó chết kia gϊếŧ chết.

Tri Thư khi nàng chưa xuất giá, đã bị vu cáo hãm hại trộm trang sức của Tô Duyệt, bị bán đi.

Mà Mặc Họa lại được gả cho biểu ca què chân của Tô Duyệt.

Đời này, Tô Ly sẽ không bao giờ để người bên cạnh mình dẫm vào vết xe đổ lần nữa!

Nhìn ánh mắt nặng nề của Tô Ly, Tư Cầm ngẩng đầu kiên định nói: "Nô tỳ biết rồi! Nô tỳ không sai, người sai là Ngọc Kỳ!”

Tô Ly gật đầu, nhìn ba nha đầu trong veo như nước này.

Vốn tỳ nữ bên người nàng đã được Tô mẫu tỉ mỉ chọn lựa, mấy năm nay theo Tô Ly cũng học chữ.

Thân là đại nha đầu của tiểu thư, cũng không cần làm việc nặng.

Có thể nói mấy nha đầu này so với tiểu thư nhà tiểu hộ chỉ hơn chứ không kém.

Mặc Họa mềm lòng nói: "Tiểu thư, hôm nay có hơi ác, để Ngọc Kỳ quỳ hai canh giờ, nô tỳ sợ nàng ta không chịu nổi.”

Tô Ly cười lạnh nói: "Nô tài sống hai lòng, bắt nàng ta quỳ hai canh giờ đã coi là phạt nhẹ nhàng rồi.”

Nếu không là muốn giữ lại nàng ta còn có ích, lúc này mạng nhỏ của nàng ta đã không còn!

Ba nha đầu kinh ngạc mở to hai mắt.

“Sống ai lòng? Tiểu thư, có phải người nghĩ sai rồi không? Ngọc Kỳ tuy kiêu ngạo một chút, nhưng đối với tiểu thư vẫn tốt.” Tri Thư kinh ngạc nói.

Tô Ly lạnh lùng nói: "Sẽ không nhầm đâu, bốn người các ngươi tiền lương hàng tháng đều giống nhau, nhưng cách ăn mặc của nàng ta lại tốt hơn các ngươi nhiều, số tiền đó ở đâu ra?”

Ba nha đầu thấy nàng khẳng định như vậy, cũng không khỏi tin tưởng thêm vài phần.

Khó trách Ngọc Kỳ lại ân cần với Tây Uyển như vậy.

Ba người các nàng đều gọi là "tiểu thư", Ngọc Kỳ lại gọi là "Đại tiểu thư".

Một khi đối với một người sinh ra hoài nghi, vậy một số chuyện nhỏ thoạt trước kia nhìn rất tầm thường, cũng dần dần trở nên có dụng tâm.

Ba người cũng dần dần hiểu được, Ngọc Kỳ đây là bị Tây Uyển mua chuộc rồi.

Tri Thư phẫn nộ nói: "Cái đồ ăn cây táo rào cây sung này!”

Tư Cầm nói: "Tiểu thư, người yên tâm, chúng nô tỳ sẽ đề phòng nàng ta. Những chuyện không nên để nàng ta biết, nàng ta đừng hòng moi được gì từ chúng nô tỳ.”

Từ khi tiểu thư bị bệnh, hình như thoáng cái đã thông suốt, đã không còn thân thiện vớiTây Uyển bên kia như xưa nữa.

Tiểu thư nhất định là phát hiện nhị tiểu thư hư tình giả ý, những lời khuyên ngăn ngày xưa của các nàng cuối cùng cũng hữu hiệu.

Tô Ly thấy bọn họ hiểu ý mình, nói: "Canh cửa, đừng để ai biết ta đang làm gì.”

“Vâng, tiểu thư!”

Thật ra ba người các nàng cũng không biết tiểu thư muốn làm cái gì, chỉ biết là tiểu thư cầm rất nhiều dược liệu đi vào trong phòng.