Chương 3: Nụ hoa e ấp tài hoa

Editor: Quinny

Tô Ly dẫn theo nha đầu lên xe ngựa.

“Đến quầy thuốc Hạnh Lâm.”

Phu xe đáp một tiếng, đánh xe đi về phía trước.

Quầy thuốc Hạnh Lâm là quầy thuốc lớn nhất kinh thành, nơi đó có lẽ sẽ đủ những dược liệu mà nàng cần.

Vết sẹo của nàng cần dược liệu, hơn nữa bệnh phong hàn của người nọ lúc này có lẽ cũng đã rất nghiêm trọng.

Nàng phải tìm một cơ hội đi đến Cảnh vương phủ một chuyến.

Bệnh phong hàn của Quân Mạch có lẽ là do bốn năm trước ở biên quan lưu lại.

Bốn năm trước Bắc Diễm đột nhiên làm khó dễ, Quân Mạch mới mười bảy tuổi phải theo quân xuất chinh.

Nghe nói biên cương vừa lạnh vừa khổ, đó cũng là một trận khổ chiến.

Trận chiến tranh kia kéo dài một năm rưỡi, một lần truyền về tin tức Quân Mạch chết trận, nhưng cuối cùng Bắc Diễm ký hạ thư, Quân Mạch khải hoàn, toàn quốc cùng chúc mừng.

Quân Mạch lập được chiến công hiển hách, Hoàng Đế vô cùng vui mừng, lúc này ban thưởng phong hiệu Cảnh Vương.

Đây là người đầu tiên được phong vương trong bốn hoàng tử, ngoại trừ Thái Tử.

Nghĩ đến Quân Mạch, trong lòng Tô Ly lại cảm thấy áy náy, lại có chút ấm áp.

Nhất thời trong lòng chua xót không rõ vị gì.

“Tiểu thư, người có chỗ nào không thoải mái sao? Đến quầy thuốc làm gì?” Tư Cầm lo lắng hỏi.

Tô Ly thản nhiên lắc đầu, tựa vào vách xe nhắm mắt nói: "Chỉ là mua chút dược liệu để dành thôi.”

Tư Cầm và Mặc Họa có chút nghi hoặc, tiểu thư khi nào thì biết y thuật?

Nhưng thấy bộ dáng nàng không muốn nhiều lời, hai nha đầu cũng không hỏi nhiều nữa.

Nghe tiếng hét của người bán hàng rong và tiếng cười đùa đùa giỡn của trẻ con, Tô Ly mới cảm thấy có thêm vài phần chân thực.

Rất nhanh, xe ngựa dừng lại.

“Tiểu thư, tới rồi.”

Tư Cầm và Mặc Họa xuống xe trước, xoay người cẩn thận đỡ nàng xuống xe.

Chủ tớ ba người đi vào quầy thuốc.

Tiểu nhị của quầy thuốc vội vàng chào hỏi: "Tiểu thư muốn khám bệnh hay bốc thuốc? Đại phu khám bệnh của chúng ta đã ra ngoài đi chữa bệnh rồi, muốn khám bệnh cần chờ một lát.”

Tô Ly nói: "Bốc thuốc, đưa giấy bút cho ta, ta sẽ liệt kê những dược liệu mà ta cần.”

“Ồ, tiểu thư chờ một chút.”

Tiểu nhị của quầy thuốc đưa giấy bút ra.

Tô Ly cầm bút, liệt kê ra dược liệu mà mình cần.

“Đây, dựa theo số lượng trên đó mà bốc.” Tô Ly đưa đơn thuốc cho tiểu nhị.

Tiểu nhị nhận lấy đơn thuốc, nhìn thoáng qua, ngẩng đầu lại nhìn Tô Ly.

Vị tiểu thư này không chỉ có giọng nói dễ nghe, ngay cả chữ viết cũng đẹp như vậy, đáng tiếc đại đội mũ che mặt, không thấy rõ tướng mạo.

“Sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Tô Ly thấy hắn ta bất động, hỏi.

Tiểu nhị lấy lại tinh thần.

“A? Ồ, không có không có, tiểu nhân đi bốc thuốc cho tiểu thư, tiểu thư xin chờ một lát.”

Khi ba người chủ tớ chờ lấy thuốc, bên ngoài đã truyền đến một trận ồn ào.

“Đại phu, cứu mạng! Mau cứu con trai của ta! Bảo Nhi, con cố gắng lên! Đại phu! Đại phu!!”

“Nhường một chút! Xin nhường một chút!”

Tô Ly quay đầu lại, chỉ thấy một nam nhân ôm một đứa bé khoảng hai ba tuổi, theo sau là một người phụ nữ nước mắt đầm đìa.

Đứa nhỏ trong lòng nam nhân sắc mặt xanh tím, nhắm hai mắt lại. Ngực hơi phập phồng, chứng tỏ nó vẫn còn sống.

Nam nhân vừa vào tiệm thuốc liền hô to: "Trường Xuân đại phu! Mau cứu con ta! Trường Xuân đại phu......”

Tiểu nhị của quầy thuốc vội vàng từ sau quầy đi ra, hỏi: "Đây là bị làm sao vậy?”

Phụ nhân khóc hô: "Đều là lỗi của ta, ta đang nấu cơm, chỉ không nhìn đứa nhỏ một lát thôi mà đứa nhỏ này đã trở thành như vậy. Đi vài y quán, đại phu nói là ăn nhầm hoàng kim thảo gì đó, đều lắc đầu nói không thể chữa được. Ông trời ơi! Ta chỉ có một đứa con độc nhất này! Nếu như nó có chuyện không hay, ta cũng không muốn sống nữa!”

Ba chữ "Hoàng Kim Thảo" vừa nói ra, dân chúng vây xem đã bắt đầu bàn tánsôi nổi.

“Hoàng Kim Thảo? Đây chính là cỏ độc a!”

“Đáng tiếc, người làm mẫu thân này cũng thật là tắc trách, sao có thể để cho đứa con nhỏ như vậy rời khỏi tầm mắt mình được.”

“Ta còn chưa nghe nói những người đã từng ăn phải Hoàng Kim Thảo còn có thể cứu sống được, đứa nhỏ này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”

“Trường Xuân đại phu là đại phu y thuật tốt nhất kinh thành, nói không chừng có cách chữa.”

Nam nhân ôm hài tử nói với tiểu nhị: "Trường Xuân đại phu đâu! Mau để gọi ông ấy ra đi!”

Tiểu nhị vẻ mặt đau khổ nói: "Trường Xuân đại phu đi ra ngoài khám bệnh rồi! Ít nhất cũng phải chờ một hai canh giờnữa mới trở về.”

Lời này vừa nói ra, hai vợ chồng vẻ mặt tuyệt vọng.

“Vậy phải làm sao bây giờ! Đây là ông trời muốn Vương gia ta tuyệt hậu a!”

“Bảo Nhi! Bảo Nhi của mẫu thân! Con đây muốn mạng của mẫu thân sao! Bảo Nhi đừng sợ, mẫu thân sẽ đi cùng con!”

“Haizz, thật là đáng thương.”

“Haizz...”

Nam nhân nhìn tiểu nhị nói: "Ngươi mau phái người đi mời Trường Xuân đại phu trở về! Mạng người quan trọng!”

Tiểu nhị của quầy thuốc lắc đầu nói: "Vô dụng, cho dù Trường Xuân đại phu tới cũng vô dụng, năm ngoái có người ăn nhầm phải Hoàng Kim Thảo, Trường Xuân đại phu cũng bó tay không có cách chữa.”

Lời này vừa dứt, nam nhân đó ngã khuỵ xuống đất, nhưng vẫn ôm chặt đứa bé trong lòng.

Cơ thể như không còn sức lực ngồi đố gào khóc cùng thê tử.

“Để ta thử xem!” Một giọng nói thanh thúy vang lên sau lưng mọi người.

Tô Ly vốn không muốn xen vào việc của người khác, bây giờ vây cánh của nàng chưa đủ lớn, cũng không tiện thu hút sự chú ý của người khác.

Nhưng nhìn thấy cặp vợ chồng này đau lòng đến mức không muốn sống như vậy, nhớ tới kiếp trước mẫu thân mình ôm đứa bé chết vì bị sinh non kia không nói một lời bèn thay đổi ý định,

Mọi người tránh ra để lộ ra một con đường, nhìn thấy người lên tiếng là một nữ tử đội mũ che mặt.

Tuy rằng không thấy rõ tướng mạo, nhưng nhìn dáng người chảng qua chỉ là một tiểu nha đầu.

Hai vợ chồng tràn đầy hy vọng ngẩng đầu, khi nhìn thấy Tô Ly, lại có chút thất vọng.

Tư Cầm và Mặc Họa vội vàng ngăn nàng lại.

“Tiểu thư, đây chính là chuyện liên quan đến mạng người, người cũng không biết chữa, chúng ta mau rời đi thôi.” Tư Cầm nhỏ giọng nói.

“Đúng vậy tiểu thư, nếu người cảm thấy bọn họ đáng thương, nô tỳ cho bọn họ ít bạc, chúng ta đi nhanh đi.” Mặc Họa cũng phụ họa theo nói.

Tô Ly trấn an hai người: "Không sao, ta chỉ xem thôi.”

Nàng đi lên phía trước nói với vợ chồng kia: “Tình hình bây giờ cũng không thể nào tệ hơn được nữa, không phải sao? Để ta thử xem không chừng còn có một tia hy vọng.”

Phụ nhân hoài nghi nói: "Ngươi là đại phu sao?”

Tô Ly thản nhiên nói: "Học y nhiều năm.”

Nàng không nói dối, kiếp trước sau khi mẫu thân nàng bị bệnh qua đời, nàng đã bái sư học y.

Nam nhân nhìn thoáng qua đứa nhỏ trong lòng, cắn răng, nói: "Được! Ngươi thử xem!”

Phụ nhân kinh ngạc: "Đương gia?!”

“Cứ tiếp tục như vậy, đứa bé cũng không còn, còn không bằng để vị tiểu thư này xem thử.” Thần sắc người nam nhân kia thống khổ nhìn đứa bé trong lòng.

Thấy hai vợ chồng gật đầu đồng ý, Tô Ly nhìn tiểu nhị quầy thuốc nói: "Mượn chỗ của người dùng một chút.”

Sau đó lại để cho nam nhân đặt đứa bé ở trên ghế nằm của y quán.

Tô Ly kê đơn thuốc đưa cho tiểu nhị quầy thuốc nói: "Dựa theo những gì viết trên này bốc thuốc sắc xong, phải nhanh lên, trong quầy thuốc của các ngươi có kim châm không?"

Tiểu nhị nhận lấy đơn thuốc, nói: "Có, tiểu thư chờ một lát.”

Tiểu nhị lấy kim châm đưa cho Tô Ly, sau đó vội vàng bốc thuốc sắc thuốc.

Tô Ly mở bao kim châm ra, vừa mở ra xem.

Tuy rằng kém hơn so với kim châm kiếp trước của nàng, nhưng cũng coi như đầy đủ hết.

Cầm kim châm đang muốn hạ châm, cổ tay lại bị Tư Cầm bắt được.

Hai nha đầu đều muốn khóc, tiểu thư đây là đang bị sao vậy?

Chẳng những kê đơn thuốc lung tung cho người ta, còn muốn cầm kim châm cho con của người ra nữa.

Đến lúc đó đứa nhỏ không còn, tiểu thư sẽ phải chịu rất nhiều phiền phức!

Tô Ly thản nhiên nói: "Bỏ tay ra, ta có chừng mực.”

“Tiểu thư!”

“Bỏ ra!”

Tư Cầm bất đắc dĩ, đành phải bỏ tay ra, trơ mắt nhìn tiểu thư nhà mình châm một kim vào người đứa bé kia.

Châm xong, trán Tô Ly đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Mặc Họa vội vàng tiến lên lau mồ hôi cho nàng.

“Mười lăm phút sau rút kim ra.” Tô Ly nhìn đứa bé, lạnh lùng nói.

Người phụ nữ tiến lên nhìn đứa bé, lại hoài nghi nhìn Tô Ly nói: "Vậy là xong rồi?”

Tô Ly lạnh lùng nói: "Không, chỉ là để độc tính không lan ra nữa, sau cùng còn phải loại trừ ra khỏi cơ thể.”

Lúc này, tiểu nhị của quầy thuốc bưng thuốc tới.

“Tiểu thư, thuốc xong rồi.”

Tô Ly gật đầu nói: "Chờ ta rút kim ra rồi đút cho nó uống là được.”

Bách tính vây quanh bên ngoài đã lâu mà vẫn chưa tản đi.

“Cô nương này không phải đang làm loạn đó chứ? Lão già ta sống bảy tám mươi năm rồi, chưa từng nghe nói có thể giải được độc của Hoàng Kim Thảo!"

“Còn không phải sao, đứa nhỏ này đã sắp đi rồi, cuối cùng còn phải chịu tội.”

“Ngươi đừng nói vậy ta thấy thủ pháp của cô nương này rất chuyên nghiệp, có lẽ là cũng chút tài năng.”

“Có chút tài năng thì sao? Loại độc đến ngay cả Trường Xuân đại phu cũng không giải được, tiểu nha đầu này còn có thể giải?”

Tô Ly không để ý đến những người này, đợi đến mười năm phút sau, nàng bắt đầu rút kim châm.

“Đem thuốc tới đây.”

Phụ nhân tiến lên nâng đứa bé dậy, để cho nó tựa vào trong lòng mình, tiểu nhị của quầy thuốc bưng chén thuốc chậm rãi đút cho nó uống.

Tô Ly thở phào nhẹ nhõm, cũng may, còn có thể tự nuốt xuống được.

Uống thuốc xong, đứa nhỏ kia đột nhiên giãy dụa, nhìn qua rất khó chịu.

“Cô nương, đây là...” Nam nhân kia hoảng hốt hỏi.

Tô Ly giơ tay cắt ngang câu hỏi của ông ấy.

Đột nhiên đứa nhỏ nghiêng đầu, "Oẹ" nôn đầy đất.

“A! Con trai! Con trai của ta!”

Phụ nhân lập tức hô to lắc lắc đứa bé.

Nam nhân kia tiến lên hai bước, lại quay đầu lạnh lùng nhìn Tô Ly.

“Chuyện gì đây?”

Tô Ly bình tĩnh nói: "Đừng lắc đứa bé, đặt nó lên ghế nằm đi, đây là nôn. Phần lớn độc đã nôn ra, còn một phần độc còn trong cơ thể chỉ cần dùng thuốc là có thể giải được hết.”

Hai vợ chồng lại nhìn về phía đứa nhỏ, quả nhiên sắc mặt không còn xanh tím dọa người nữa.

Chỉ thấy nức nở vài tiếng rồi ngủ thϊếp đi.

Tô Ly tiến lên bắt mạch cho đứa bé, nói: "Không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, ta kê thêm đơn thuốc, uống thêm hai liều nữa sẽ không sao.”

Thật ra, độc của Hoàng Kim Thảo này cũng không khó giải, chỉ là không ai có thể dùng kim châm ngăn chặn độc lan ra, cách châm cứu này là do lão sư phụ tự mình nghĩ ra.

Nghĩ đến ông lão kỳ quái kia, trong lòng Tô Ly chợt thất ấm áp.

Người phụ nữ chăm sóc đứa bé, quay đầu nhìn Tô Ly nói: "Cảm ơn tiểu thư! Ngươi là đại ân nhân của cả nhà chúng ta!”

Nam nhân tiến lên một chút quỳ trên mặt đất, chắp tay nói: "Tiểu thư cứu khuyển tử, chẳng khác nào là cứu mạng cả nhà Vương Uy ta, đại ân của tiểu thư, Vương Uy không thể không báo đáp! Tiểu thư có gì dặn dò, Vương Uy nguyện lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không từ!”

Nam nhân quỳ xuống, Tư Cầm, Mặc Họa còn chưa thoát khỏi cơn khϊếp sợ cứu người thành công của tiểu thư lại càng hoảng sợ.

Tô Ly thản nhiên nói: "Ngài dậy trước đi.”

Nam nhân lắc đầu, kiên định nói: "Tiểu thư không đồng ý với ta, ta sẽ không đứng lên. Vương Uy ta không có gì khác, nhưng ta vẫn có sức khoẻ, ở quý phủ làm thủ môn cũng được.”

Tô Ly suy nghĩ một chút, nói: "Đứng lên trước đi, ngươi là người hiệu buôn?”

Nhìn quần áo nam nhân thêu mấy chữ nhỏ "Hiệu buôn Vân Khởi”, Tô Ly hỏi.

Nam nhân nói: "Vâng, tại hạ có một thương đội.”

Tô Ly suy nghĩ một chút, nói: "Ngài chăm sóc đứa nhỏ trước, bảy ngày sau đến Túy Tiên Cư tìm chưởng quỹ.”

Nam nhân chắp tay nói: "Vâng!”

Vương Uy đứng dậy, xoay người nhìn con mình.

Tô Ly nói với hai tỳ nữ: "Đi thôi.”

Khi ba người ra khỏi cửa, đám người tự động tránh ra tạo thành một con đường đi.

Mấy người đi ra, phía sau truyền đến từng tràng vỗ tay.

“Không ngờ thật sự có người có thể giải độc của Hoàng Kim Thảo!”

“Tiểu cô nương còn nhỏ như vậy, y thuật lại cao hơn Trường Xuân đại phu, không thể tưởng tượng nổi!”

“Huhuhu, nếu ta sớm gặp được cô nương này, biểu muội của ta cũng sẽ không chết! Huhuhu…”

Lên xe ngựa, Tô Ly nói với phu xe: "Đến Túy Tiên Cư.”