Chương 10: Lần Đầu Gặp Gỡ

Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ.

"Bái kiến Cảnh Vương."

Quân Mạch ôn hòa cười nói: "Không cần đa lễ, ta cũng chỉ là lúc xuất cung gặp được Nguyên Lăng, đúng lúc tìm hắn ta trao đổi một số chuyện sau đó mặt dày tới cửa quấy rầy."

Tô Ly đứng sau mọi người, nhìn qua khe hở.

Một bộ cẩm bào nguyệt bạch, dưới lông mày kiếm không đậm không nhạt là đôi mắt sáng tựa như nước mùa xuân róc rách chảy, ôn nhuận như gió mùa xuân, khóe miệng hơi nhếch lên, càng lộ ra vẻ ôn hòa cao quý của hắn.

Tô Ly luôn biết, Quân Mạch bất kể là tướng mạo, hay là năng lực, đều là người xuất sắc nhất trong số các hoàng tử.

Hắn như nhận ra ánh mắt của nàng, Quân Mạch cũng nhìn lướt qua.

Tô Ly vội vàng cúi đầu xuống.

Đây là một loại bản năng, sự áy náy theo bản năng.

Mọi người đứng dậy, Quốc Công phu nhân hàn huyên với Quân Mạch, để cho cháu gái nhà mình tiếp đón hắn ngồi xuống.

"Cảnh Vương mời ngồi, Lăng Nhi, ngươi nên sớm phái người đến quý phủ nói một tiếng, bữa cơm này có lẽ đã chờ đến khi Cảnh Vương đến rồi." Quốc ông phu nhân nói.

Quân Mạch từ chối nói: "Lão phu nhân không cần khách khí như thế, ta và Nguyên Lăng là bạn tốt, người coi ta như một tiểu bối, ngồi ghế chủ tọa ta không dám nhận."

Quốc Công phu nhân còn muốn nói thêm vài lời khách khí, đã bị Vệ Nguyên Lăng cắt ngang.

"Tổ mẫu không cần lên tiếng nữa, Tử Nham không quan tâm đâu, hắn cũng không phải là chưa từng tới".

Vương Thị cười nói: "Vậy mọi người mau ngồi xuống đi."

Phong tục của Thiên Kỳ coi như sáng suốt, bữa tiệc gia đình nhỏ như vậy không cần phải phân bàn nam riêng nữ riêng.

"Biểu muội?! Muội là Ly Nhi biểu muội?" Vệ Nguyên Lăng nhìn Tô Ly hét lên kinh ngạc.

Vừa rồi hắn ta còn chưa chú ý tới, lúc này mới phát hiện có một nữ tử che mặt đang đứng sau lưng mọi người.

Cặp mắt kia, giống với cô cô cả mười phần.

Tô Ly hơi thu mình, ngoan ngoãn gọi: "Biểu ca."

Quân Mạch cũng nhìn qua, trên mặt mang theo nụ cười, trong nụ cười mang theo sự xa cách.

Tô Ly cúi đầu.

Quân Mạch người này, ở phương diện nào đó có hơi giống nàng bây giờ.

Tất cả đều đeo một lớp mặt nạ.

Nàng là ngụy trang bản thân là một người nhu thuận, mà hắn, lại dùng sự ôn hòa vô hại làm mặt nạ.

Vệ Nguyên Lăng cười nói: "Khó trách ta thấy tổ mẫu hôm nay nụ cười luôn xuất hiện trên mặt, hóa ra là muội tới."

Vương Thị cười nói: "Mau ngồi xuống đi."

Quốc Công phu nhân ngồi ở phía trên, mọi người ngồi xuống theo thứ tự.

Tô Ly chú ý tới, lúc Quân Mạch ngồi xuống, theo bản năng sờ sờ đầu gối.

Thì ra, bệnh chân của hắn đã nghiêm trọng như vậy.

Trên mặt Tô Ly có sẹo, cho nên đeo mạng che mặt.

Chỉ thấy nàng cởi khăn che mặt xuống, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Vốn tưởng rằng bởi vì có Quân Mạch ở đây, nàng sẽ khó xử, không nghĩ tới nàng lại khéo léo như thế.

Quốc Công phu nhân nhìn nàng, yên lặng gật đầu.

Ngay cả Quân Mạch trong đôi mắt quanh năm không hề có chút gợn sóng nào cũng có vài phần kinh ngạc.

Dùng xong bữa trưa, Vệ Nguyên Lăng cùng Quân Mạch đi vào thư phòng nói chuyện.

Vệ Nguyên Dao kéo Tô Ly nói: "Ly Nhi, ta mới có một cây địa an, rất quý giá, ta nhớ muội cũng rất thích hoa lan, đi, ta dẫn muội vào trong vườn xem."

Tô Ly mỉm cười gật đầu.

Hai người dắt tay nhau đi về phía vườn hoa, có mấy tỳ nữ đi theo sau hai người.

"Ly Nhi, muội xem, có phải rất đẹp không?" Vệ Nguyên Dao chỉ vào một gốc hoa địa lan, nói như là vật báu.

Tô Ly gật đầu, cười nói: "Quả thật rất đẹp, biểu tỷ, chỗ hoa này của tỷ thật hiếm có."

Vệ Nguyên Dao cười nói: "Đúng vậy, đây là mấy ngày trước, Vân Phi nương nương thưởng cho ta, biểu muội, muội ghé sát vào một chút ngửi một chút, rất thơm."

Tô Ly nghe vậy nhíu mày.

Vân Phi chính là mẹ đẻ của Quân Hồi.

Bởi vì gia tộc của mẫu thân yếu thế, cho dù hạ sinh hoàng tử, cũng không thể tranh giành được với Tứ Phi.

Tô Ly nhìn Vệ Nguyên Dao tươi cười nói: "Biểu tỷ, tỷ và Vân Phi nương nương thân thiết lắm sao?"

Hai mẫu thân này là coi trọng binh quyền của Vệ gia rồi? Muốn ra tay với biểu tỷ sao?

Vệ Nguyên Dao thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, lắc đầu nói: "Không có, vốn cũng không thân thiết với Vân Phi nương nương, cũng không biết gần đây sao lại có được bà ấy để mắt tới, nói ta và cháu gái nhà nhà mẹ đẻ bà ấy có vài phần giống nhau, bà ấy có hơi nhớ nhà, sau đó thì thỉnh thoảng tìm ta đến để nói chuyện."

Vân Phi xuất thân từ Khương gia ở Thục Địa, trước kia Khương gia cũng chỉ là một nhà phú thương bình thường.

Sau khi Khương Vân tiến cung, Khương gia từng bước phát triển thành một đại gia tộc.

Tô Ly nhíu mày: "Ngoại tổ phụ và cữu cữu không nói gì tỷ sao?"

Nàng nhớ rõ ngoại tổ phụ và cữu cữu kiêng kị nhất chuyện các nàng có liên quan đến hoàng thất.

Hiện tại vị hoàng đế kia tuổi tác đã cao, thân thể Thái Tử lại càng ngày càng không tốt, cho nên trong khoảng thời gian nhạy cảm này, thế lực khắp nơi trong triều vốn là sóng ngầm đã bắt đầu dậy sóng.

Vệ gia không tham dự vào tranh đấu của hoàng gia, nói trắng ra chính là ai ngồi lên cái ghế kia, Vệ gia cũng sẽ trung thành với người đó, chỉ làm thuần thần.

Vệ Nguyên Dao gật gật đầu nói: "Đã nói rồi, chỉ là nói Vân Phi đã có lệnh không thể không đi, nhưng gặp phải Lục hoàng tử, phải kiêng dè."

Tô Ly gật đầu: "Ngoại tổ phụ và cữu cữu nói đúng."

Tính tình Vệ Nguyên Dao cương liệt ngay thẳng, nàng ấy tuyệt đối không thể sinh tồn ở nơi như hoàng cung.

Vệ Nguyên Dao đột nhiên nhíu mày nói: "Ly Nhi, ta nhớ rõ muội từ nhỏ đã có nhiều mưu kế, muội mau giúp ta nghĩ biện pháp, gần đây mẫu thân vẫn ép ta đi xem mắt, ta sắp phiền muốn chết rồi."

Tô Ly nhìn khuôn mặt sắp nhăn thành chiếc bánh bao của nàng ấy, cười nói: "Biểu tỷ, nam nhân trưởng thành nạp thê nữ nhân trưởng thành xuất giá, tỷ lo cái gì chứ? Có khi nào biểu tỷ phu tương lai là một chàng trai lịch thiệp hào hoa phong nhã không!"

Cữu mẫu vội vã như vậy để cho biểu tỷ xem mắt như vậy, tám phần cũng là sợ mấy vị trong cung kia chấm biểu tỷ.

Nhớ rõ kiếp trước nghe mẫu thân nói biểu tỷ quả thật đính hôn, chỉ là sắp đến lúc tổ chức, trong nhà trai có tang lễ, cần phải thủ hiếu ba năm.

Nếu không phải như vậy, biểu tỷ cuối cùng có lẽ sẽ không......

Nghĩ đến những lời Tô Duyệt nói trước mặt nàng trước khi chết, Tô Ly siết chặt nắm đấm.

"Biểu muội? Muội làm sao vậy?"

Tô Ly lấy lại tinh thần, ôn hòa đáp: "Không sao. Biểu tỷ, tỷ cứ từ từ đi xem mắt theo ý cữu mẫu đi, cũng không phải bảo tỷ lập tức thành thân, người này còn cần tỷ gật đầu mới được, cữu mẫu cũng không để tỷ phảu chịu thiệt thòi, sợ cái gì."

Vệ Nguyên Dao nghĩ, cũng cảm thấy có lý, nàng ấy nói không vừa mắt không phải là được rồi sao?

Từ chối mười lần tám lần, mẫu thân cũng sẽ mệt mỏi.

Bỏ qua chuyện phiền lòng, Vệ Nguyên Dao nhìn hoa khắp vườn, cảm thấy hoa này lại đẹp hơn trước ba phần.

Nhìn Tô Ly nổi bật hơn cả hoa, dáng người yểu điệu, đôi mắt hạnh lộ ra ngoài mạng che mặt đẹp đến mức khiến người ta không dời mắt được.

"Biểu muội, muội thật đẹp." Vệ Nguyên Dao không cần nghĩ ngợi thốt ra một câu.

Lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy như mình đã lỡ lời.

"Biểu muội, xin lỗi. Nhưng ta nói thật lòng, mặt của muội chắc chắn sẽ khỏi, ngay cả chân của tổ mẫu mà muội cũng có thể trị, vết sẹo nhỏ của muội, chắc là sẽ không thành vấn đề."

Tô Ly nhìn hai bóng người ở hành lang, cất cao giọng nói: "Đúng vậy, muội rất chắc chắn về việc chữa bệnh ở chân, ví dụ như bị tê cóng ở chân, ngã bị thương, tỷ lệ chữa khỏi rất cao."

Không rõ tại sao biểu muội đột nhiên lớn tiếng nói chuyện, Vệ Nguyên Dao nghi hoặc nhìn nàng.

Đột nhiên giọng nói của hậu vệ Nguyên Lăng truyền đến.

"Biểu muội biết trị bệnh ở chân? Là thật sao?" Trong giọng nói mang theo vài phần lo lắng trộn lẫn với sự vui sướиɠ.

Vệ Nguyên Dao vỗ ngực nói: "Ca, ca đột nhiên lên tiếng, hù chết ta!"

"Ly Nhi thật sự biết y thuật, chân của tổ mẫu bị nặng như vậy, Ly Nhi bắt đầu ấn vài cái, tổ mẫu đã cảm thấy tốt hơn nhiều."

Vệ Nguyên Lăng cao hứng nhìn Quân Mạch phía sau kích động nói: "Tử Nham......"

Quân Mạch bất động thanh sắc lắc đầu với hắn ta, Vệ Nguyên Lăng liền ngậm miệng.

Tô Ly biết hắn rất cảnh giác, sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, cũng sẽ không dễ dàng để lộ nhược điểm.