Chương 22: Hạ Tà đáng ghét

Đường Thanh Hàn thật cẩn thận, xem từng chữ từng chữ một đến khi xem hết nội dung.

Sau khi xem xong, hắn nhìn Vân Hạ bằng ánh mắt đáng thương rồi quay người đi ra cửa.

Mười phút sáu, Đường Thanh Hàn cầm theo mấy cái túi trở về, xoay người đi vào phòng bếp.

Vân Hạ cũng tự nhiên hiểu ra, Đường Thanh Hàn là đang nấu ăn cho tên Thần Xui Xẻo kia.

Hừ, ăn cũng phải có người làm giúp, không thèm động tay!

Chỉ một lát sau, Đường Thanh Hàn bưng thức ăn, còn có rượu vang đỏ bày trên bàn cạnh Vân Hạ.

Trong chớp mắt, mặt Vân Hạ nhăn lại.

Nhìn thức ăn ngon, lại nhìn trứng chiên mì tôm vẫn đang còn dư lại gần nửa của mình, càng có cảm giác đói bụng hơn.

Thì ra, Đường Thanh Hàn nhận được tin nhắn nội dung là kêu hắn đi mua thức ăn mới, rau dưa, sữa bò, với thịt.

"Boss, có thể ăn rồi."

Hạ Tà khẽ gật đầu, đứng dậy ngồi xuống đối diện trước mặt Vân Hạ, Vân Hạ cảm thấy rất đáng giận.

Hạ Tà lại khẽ cười một tiếng: "Nếu bạn học Vân Hạ đã nói thế, tôi cũng không khách khí."

Nói xong, liền bắt đầu ăn, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, ăn đến cảnh đẹp ý vui.

Đậu má!

Hạ Tà đáng ghét.

Đáy mắt Hạ Tà mang theo ý cười, tâm tình rất sung sướиɠ mà hưởng thụ thức ăn ngon và hương vị của rượu vang đỏ.

Giống như ở đây không phải là khu nhà nhỏ cũ mà là một nhà hàng xa hoa, hắn đang trải qua một đêm tốt đẹp.

Chết tiệt, hắn sao lại đáng ghét như vậy chứ?

"Đường Thanh Hàn, đem đồ đã mua bỏ vào trong tủ lạnh."

"Boss, bên trong tủ lạnh đã bỏ đầy mì gói, dưa chua và giăm bông."

Đường Thanh Hàn khó xử nói, hắn cũng không dám tự tiện động đến đồ của bà cô này.

Bị cô mang thù, khẳng định sẽ bị đánh rất thê thảm, hắn một chút cũng không muốn vào bệnh viện.

Hơn nữa, bị đánh xong còn không thể trả thù lại.

"Lấy một nửa mì ra." Hạ Tạ mỉm cười đối với sắc mặt không tốt của Vân Hạ nói: "Bạn học Vân Hạ chắc sẽ không để ý, dù sao tôi cũng là chủ nhà, tủ lạnh cũng là của tôi, tôi có quyền sử dụng một nửa."

Hàm răng Vân Hạ đều đã cắn chặt lại, chiếc đũa hung hăng hướng trong bát mà chọc chọc, trên mặt vẫn nở ra nụ cười xán lạn.

"Đương nhiên có thể, Hạ tiên sinh cứ tự nhiên."

Hạ Tà nhẹ nhàng gật đầu, nhìn dáng vẻ của Vân Hạ thấy rất vừa lòng.

Đường Thanh Hàn cảm thấy lửa có lẽ không thiêu đến trên người hắn, vì vậy đã làm theo lời Boss nhà hắn.

Trước tiên lấy một nửa mì ra, lại đem rau dưa, thịt và sữa bò mới mua bỏ vào.

May mắn tủ lạnh đủ to, những đồ đã mua đều để vừa hết.

Làm xong việc Đường Thanh Hàn đi đến một góc nghịch điện thoại, ở chỗ này giống như một người tàng hình là an toàn nhất.

Rõ ràng là Vân Hạ đã muốn tức giận đến nổ tung rồi, mà Boss nhà hắn còn chọc giận cô.

Hắn hiện tại có chút lo lắng, Vân Hạ bị chọc tức đến cực điểm, có thể đi đến phòng bếp cầm dao chém người hay không?

"Bạn học Vân Hạ đã ăn no rồi sao?"

Hạ Tà nhìn chằm chằm Vân Hạ đang xoay người về phòng, chậm rì rì nói: "Nếu đã ăn no, phiền mong bạn học Vân Hạ nhớ mang bát đũa đi rửa sạch."

Đường Thanh Hàn: "..."

Boss vậy mà còn đốt thêm lửa.

Quả nhiên, vẻ mặt Vân Hạ đầy ác ý nhìn Hạ Tà cười, khiến Đường Thanh da đầu đều tê dại.

Bà cô này, không nên trêu chọc thì tốt hơn.

"Nếu bạn học Vân Hạ không muốn sáng mai trong phòng chỉ toàn mùi trứng chiên mì tôm.."

Hạ Tà chậm rì rì ăn thức ăn, mắt kính lóe lên một ánh sáng, đáy mắt hiện lên một chút ý cười, cảm thấy lời mình nói cũng không chọc giận Vân Hạ.